Con may mắn thừa hưởng rất nhiều điều từ mẹ, trong đó có cả những giấc mơ dang dở - được đi đến những vùng đất mới để học tập, tích lũy kiến thức. giấc mơ ấy đẹp vô cùng, nhưng mẹ vì con mà bỏ dở, nên từ khi còn bé, con đã muốn mình sẽ phải là người hoàn thiện những gì mẹ chưa làm được ngày xưa. Ước mơ ấy lớn cùng con từng ngày, cho đến khi con nhận ra cơ hội đã nằm trong tầm với của mình. Mẹ kỳ vọng rất nhiều vào con, và con cũng tin rằng con có thể làm được. Nhưng rồi con vấp ngã, tuy không phải lần đầu tiên nhưng vẫn đau vô cùng. Lúc con biết cơ hội đã vuột qua, điều đầu tiên con nghĩ đến không phải là thất vọng ở bản thân hay xấu hổ với bạn bè; con nghĩ đến mẹ và những buổi chiều Sài Gòn tan tầm, xe cộ như mắc cửi, nhưng mẹ vẫn kiên trì chở con từ trường đến lớp học Anh văn mà không một lời than thở; những phần cơm trưa mẹ phải thức dậy từ sớm để làm cho con mang theo vì biết con không thích cơm ở trường; cái nắm tay chúc may mắn của mẹ trong một buổi sáng mưa tầm tã… Rồi con bật khóc, không phải vì đã đánh mất một cơ hội mà vì con đã làm mẹ thất vọng.
Trái khoáy thay, mẹ-người-bị-làm-thất-vọng, lại quay sang dỗ dành con, người-làm-người-khác-thất vọng. Mẹ buồn nhiều lắm, con biết, nhưng mẹ vẫn tin rằng con có thể làm được. Mẹ tin con, ngay cả khi con không tin vào bản thân mình, và chính niềm tin mạnh mẽ ấy đã giúp con đứng dậy để bắt đầu lại. Mẹ bỏ ngoài tai tất cả những ý kiến bất đồng để cùng con rong ruổi trên hành trình thực hiện ước mơ, một lần nữa…
Thành công không đến ngay với con, nhưng sau cùng, cái ngày con mong đợi cũng đến. Mở hộp thư điện tử lúc 12g khuya và trông thấy thư chấp nhận học cùng học bổng, con gần như vỡ òa vì hạnh phúc. Cả nhà rộn lên vì tin vui của con, và con biết, con không phải là người duy nhất thức trắng cả đêm ấy. Con hạnh phúc nhất vì đã chứng minh được niềm tin mẹ đặt vào con là không sai lầm, rằng con đường mẹ từng gian nan cùng con vượt qua là không uổng phí. Vì con đã đặt những bước chân đầu tiên của mình lên hành trình nối dài những ước mơ của mẹ…
Có rất nhiều điều mà một cô bé 16 tuổi sắp xa nhà như con cần phải chuẩn bị, nhưng mẹ ơi, thực sự đến lúc này, khi chỉ còn hơn hai tháng nữa là con rời gia đình, con vẫn chưa hình dung được những ngày sắp tới sẽ như thế nào. Con chưa hình dung ra buổi sáng không nghe mẹ gọi dậy đi học “như kêu đò” hay những tối thiếu bữa cơm gia đình, nhưng con hình dung ra là chặng đường dài sắp tới mà mình sẽ phải tự vượt qua, và thật sự, có những lúc con sợ khi nghĩ đến điều đó. Nhưng rồi một khi nhìn lại những hy sinh của mẹ để con có thể thực hiện ước mơ, nhìn lại những khuyến khích và niềm tin mẹ đã dành cho con, quyết tâm dường như lấn át đi cả nỗi sợ ấy…
Ngọc Thịnh