Tin thương của mẹ! Có những điều mà khi đã làm mẹ, mẹ mới dần nghiệm ra có những điều mà mẹ đã trải qua ngày xưa, khi mẹ còn bé.
Hồi đó, mẹ là em gái thứ ba trong gia đình bốn cô con gái. Trái với mặc cảm không có con trai như mọi người thường cảm thấy, ông bà ngoại con – mà mẹ gọi là Cha và Mẹ, đã luôn tự hào về bốn cô con gái nhỏ. Có lẽ đó là bài học đầu tiên cho mẹ biết, khi ta được yêu thương, ta sẽ học được sự tự tin.
Trong gia đình, bốn đứa con gái thường được tụm vào nhau, chơi với nhau như những người bạn hơn là chị em. Mẹ của mẹ có sở thích là cho các con mặc đồ động bộ, nên mỗi sáng, chính bà ngoại là người chọn cho mấy chị em mẹ quần áo gì sẽ mặc trong ngày.
Việc này cứ diễn ra hàng tháng cho đến khi mẹ được khoảng 11 tuổi, mẹ tự nhiên nhận ra có lúc mẹ…. không thích mặc những gì mà cả bốn chị em phải mặc. Thế là có những lúc mẹ cãi lại bà ngoại, có lúc bị la, đôi khi còn bướng đến mức… suýt bị đòn, vẫn nhất định không mặc cái bộ đồ đỏ đó chỉ vì hôm đó ba chị em kia đang mặc đồ đỏ.
Lúc đó, mẹ bị la là “lì”, nhưng giờ, mẹ hiểu, đó là những sự thể hiện đầu tiên cho những nét cá tính của mỗi cá thể. Và mẹ cũng hiểu, điều đó là cái rất cần thiết cho những người làm công việc nghệ thuật, như mẹ sau này.
Hồi đó, mẹ rất mê âm nhạc. Nhưng ở cái tỉnh nhỏ của tuổi thơ mẹ, chỉ có hai đối tượng có khả năng tiếp xúc với âm nhạc: hoặc gia đình có cha mẹ phải hoạt động âm nhạc sẵn, hoặc là những tín đồ Thiên Chúa giáo mới có thể sinh hoạt trong các ca đoàn của nhà thờ. Cha của mẹ không muốn các con gái ông có khả năng theo đạo, nên rốt cục, giấc mơ âm nhạc của mẹ vẫn chỉ là lớp học nhạc vụn vặt không đầu không cuối, kéo dài không quá vài tháng mỗi lần.
Giờ đây, khi có con, mẹ cảm ơn những bài học mẹ đã học được từ gia đình mình thời thơ ấu. Mẹ và ba cho con tất cả sự yêu thương có thể, để con được sự tự tin. Mẹ từ rất sớm đã cho con được những món đồ con thích mặc, để khuyến khích con phát triển những cá tính của con trong một chừng mực lành mạnh. Tuy vậy, mẹ cũng đã tỏ ra khá “cứng rắn” mỗi khi con oằn mình không chịu ngồi vào tập nhạc, làm bài tập Anh văn ngày càng khó…, hay những ngày đầu học bơi.
Đã có nhiều lúc con mếu khóc, con bảo con không muốn tiếp tục môn này hay môn nọ, đã có lúc bản thân mẹ cũng phân vân, không biết liệu mẹ nghiêm khắc với con như thế này có nên không, khi báo chí vẫn nói, không nên ép con khi con không thích. Nhưng mẹ đã từng nhận ra những cảm âm về âm nhạc khá đặc biệt nơi con, đã từng thấy con say mê được trò chuyện lưu loát và tự tin bằng một ngôn ngữ quốc tế, nên mẹ phải “vượt qua chính mình”. Rút kinh nghiệm từ sự “tôn trọng tự do cá nhân” của bà ngoại đối với mẹ ngày trước, mẹ không cho con bỏ cuộc với âm nhạc, với tiếng Anh, với bơi lội…, những cái mà với mẹ, đó là kỹ năng sống giúp con tự tin hơn khi bước vào đời.
Mẹ cùng con đi mỗi ngày trên những con đường ngày càng khó đó, những mỗi khi con gặp khó khăn, con lại không có mẹ ở bên cạnh, cùng con giải quyết những khó khăn ấy, con không đơn độc đâu, phải không con? Rồi sau này lớn lên, con sẽ cảm ơn mẹ về những sự nghiêm khắc của mẹ hôm nay, con trai ạ.
Và cũng như mẹ đã từng nghiệm ra, cha mẹ ta không phải là thánh, cũng có những điều đúng và sai khi nuôi dạy ta. Nhưng rồi con cũng sẽ nghiệm ra, dẫu cho những đúng sai, cái quan trọng nhất mà người làm cha mẹ có thể cho con mình, chính là lòng nhân và tính lương thiện. Với hai tính chất quan trọng đó, con rồi sẽ vào đời, thành công ít hay nhiều trong cuộc sống còn phụ thuộc vào khả năng của con nữa, nhưng ít ra có một điều con có thể tự hào với cuộc đời: con là một chàng trai tốt.
Theo afamily.vn