Thế mà... Mẹ vẫn nhớ ngày con đi thi đại học, con nhất định phải thi vào trường Nông nghiệp. Đơn giản vì “người yêu” con đang học ở trường đó. Mặc dù con là học sinh giỏi Sinh của tỉnh, khả năng vào trường Y hay Khoa Sinh trường ĐH Tự nhiên là có thừa. Bố mẹ cũng tôn trọng ý kiến của con!
Cho đến một ngày, con gọi điện về, nghẹn ngào nước mắt, khóc không ra tiếng: “Anh ấy bị viêm gan B mẹ ạ”. Mẹ bàng hoàng cả chân tay. Con rể hờ của mẹ là người đẹp trai, giỏi giang lại khéo léo. Đợt này, công ty con rể chọn người đi Nhật học. Con đã đậu qua 4 vòng thi và đợi làm thủ tục. Nếu không có chuyện giấy khám sức khỏe, chắc con cũng không biết mình bị căn bệnh nan y đó.
Họ hàng biết chuyện, mỗi người một ý, xúm vào khuyên can. Đại ý là con gái mẹ còn trẻ, đẹp, giỏi giang, con nhà tử tế, thiếu gì người, mà phải đâm đầu vào cái chỗ ấy. Bố mẹ rất tôn trọng con và quý mến bạn trai con. Mẹ thương con gái mẹ một, nhưng mẹ cũng thương con nhiều lắm. Con trai mà, còn lo bao chuyện lớn. Vậy mà gánh nặng bệnh tật đã sớm đè nặng lên vai.
Nhưng tương lai của những đứa cháu mẹ thì sao? Mẹ nghe nói bệnh này lây qua vợ chồng, từ mẹ sang con. Hơn thế, nếu không kiêng kỵ, bệnh sớm tái phát thành ung thư gan.... Ôi, bao nhiêu điều kéo theo đằng sau, mẹ không muốn nghĩ tiếp. Mẹ một mực ngăn cản và phản đối con. Dẫu rằng mẹ chẳng muốn thế chút nào.
Hai đứa con nhất quyết vượt lên mọi khó khăn đó để bảo vệ hạnh phúc của mình. Cậu bạn cũng “ngoan” lắm, tuyệt đối kiêng khem, rượu chè, thuốc thang. Có lúc mẹ đã nghĩ đành nhắm mắt cho qua chuyện, có lúc lại dấy lên muốn phá vỡ hạnh phúc của con.
Bố con thì nghiêm lắm, nhất quyết phản đối chuyện này. Rồi bao nhiêu áp lực của cuộc sống. Bao nhiêu lời khuyên, bao nhiêu ngăn cản. Thử đặt lên bàn cân tính toán. Hai con nếu có lấy nhau, đi làm giỏi lắm 1 tháng được 20 triệu. Thuê nhà ở Hà Nội, ăn uống, sinh hoạt, thuốc thang cho chồng, sinh con... Cuối cùng, hai con cũng chia tay.
Hai năm trôi qua, mẹ biết con vẫn liên hệ với người bạn cũ, dù chỉ qua điện thoại. Cậu ấy vẫn chưa yêu người khác, không biết bao lần muốn quay lại và con suýt xiêu lòng. Nhưng mà đã chặn được tất cả những phút yếu lòng của con. Âu cũng chỉ vì mẹ nghĩ cho con mà thôi.
Nhờ người làm quen, mai mối, con đã yêu một người con trai khác. Xét về mọi mặt, anh chàng này kém xa anh chàng cũ của con. Nhưng bù lại, gia đình hai bên quen biết từ trước, cậu ấy cũng hiền lành. Cả hai bên đều đang mong. Nên các con mới yêu nhau được 2 tháng, họ hàng đã giục cưới đi. Mẹ biết, với con gái mẹ, tình yêu này nó gắn với trách nhiệm to lớn là phải lấy chồng
Mẹ cũng bảo: “Đám này được đấy con ạ”. Con gật đầu đồng ý vì không muốn mẹ lo quả bom nổ chậm trong nhà. Đi xem ngày rồi, nhà cửa chuẩn bị rồi, đợi đến đám ăn hỏi nữa là xong.
Một lần hai đứa về nhà mình chơi, nhắc đến chuyện người yêu, anh trai con lại đùa: “Trước khi cưới, hai đứa mày dẫn nhau đi xét nghiệm HIV, viêm gan B đi...”.Ừ nhỉ, sao mẹ không nghĩ ra. Cậu bạn trai mới này cũng hùa vào: “Ôi giời, chuyện nhỏ. Đó là sự văn minh đấy anh ạ”. Tưởng đùa mà thật, hai con cũng dẫn nhau đi xét nghiệm thật.
Nghe được kết quả, mẹ thảng thốt làm rơi điện thoại: “Mẹ ơi, con không sao. Nhưng anh ấy bị viêm gan B, nặng lắm ạ”. Và đằng sau đó lại là những tràng dài nước mắt. Mẹ nhớ đến lần cuộc điện thoại năm nào. Duyên số đây chăng? Chẳng nhẽ con gái mẹ bắt buộc phải lấy người bị viêm gan B? Mẹ thất thần không còn biết làm thế nào. Chỉ còn 2 tuần nữa là ăn hỏi. Buộc chặt cuộc đời con vào với căn bệnh nan y mà mẹ đã một lần vứt bỏ, hay để con gái mẹ bước sang tuổi 30 chưa yên bề gia thất. Trong đầu mẹ chợt lóe lên ý nghĩ: “Nếu cưới người viêm gan B, thà lấy người trước còn hơn”.
Theo afamily.vn