Những người tình cô đơn kì lạ của tôi - Chương 7 TAURUS

Chúng tôi ăn tôi sớm hơn thường lệ. Tối hôm đó thời tiết thật ngọt ngào. Những buổi tối đầu mùa thu là khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong năm. Tiết trời mát nhẹ, gió ở khắp nơi trong thứ không khí trong veo, có thể ngửi thấy hơi nước man mát lẫn vào từng nhịp thở, len sâu tận vào trong cơ thể.Tự dưng thấy mình nhẹ bẫng với ước muốn được tan ra hòa vào sự êm đềm mơ màng như sờ thấy được xung quanh.

Bữa ăn kết thúc khá nhanh với trứng và bánh mì. Tee cho rằng sẽ nhâm nhi lâu nên không nên ăn no quá. Cô nàng hăng hái bê bát xuống bếp rửa dù hôm nay tới phiên tôi rửa bát. Ở nhà ôm ly rượu vang, ưỡn ẹo trong chăn vào một buổi tối thế này thật chẳng tồi chút nào. Tôi bò sang phòng của Tee, vừa lười biếng chui vào chăn, với tay bật kênh MTV vừa nghĩ thầm. Nhưng điều quan trọng là củng cố tinh thần cho Tee. Tôi vừa ngán ngẩm tắt tivi vừa nhìn đồng hồ. Gần 7h tối, tivi chẳng có gì hay. Vừa bật MTV đã thấy mấy anh chàng lạ hoắc đang gào rú. Nhét đĩa của The Corrs vào đầu DVD, chỉnh tiếng to hơn, tôi mò sang phòng khách thay đồ.

Nhà của Tee vốn là hai căn hộ liền nhau nên khá rộng, gồm 3 phòng riêng biệt. Khi chưa dọn đến ở, tôi vẫn luôn thích căn bếp rộng mênh mông bằng cả gian phòng chính của Tee. Căn bếp liền với nhà tắm, có cửa sổ rất rộng nhìn xuống sân chơi. Nhiều lúc, tôi vẫn rủ rê Tee ngồi ườn dưới bếp uống những ly nước đầy đá, để ngắm nắng chiếu lọt qua cửa sổ, rọi ngập tràn phòng bếp trong những ngày hè nóng bức oi nồng .Hai phòng phía dưới rộng bằng nhau, bên trái là phòng Tee , bên phải là phòng khách, đều có cửa sổ lớn nhìn xuống sân chơi của khu tập thể bên cạnh.

Chúng tôi để gần hết mọi đồ đạc trong nhà bên phòng khách. Trong phòng Tee chỉ có một cái giường to đùng và bộ tivi kèm dàn máy nghe nhạc. Cái lồng sắt cuối phòng vốn được thiết kể để phơi quần áo cũng được dọn sạch sẽ. Tối, nếu không lầm lũi ngồi đánh chén nỗi buồn một mình ở đó, Tee lại lôi tôi ra ngồi ở đấy thì thầm đủ điều linh tinh với nhau. Toàn chuyện lặt vặt.

Bên phòng khách lúc nào kín mít đồ. Tee vốn đã hay sưu tập linh tinh nhiều thứ, từ khi tôi dọn về, cái phòng ấy lại càng trở nên chật hẹp. Choán hết mảng tường đối diện cửa ra vào là cái giá sách đồ sộ cao đến tận trần mà tôi khuân từ nhà sang. Mảng tường liền kề được trang trí bởi từng hộp gỗ vuông, sơn đủ màu đựng đĩa nhạc. Có cả thảy hai mươi tư cái hộp gỗ nhỏ như thế. Đối diện sang bên kia là cái bàn nhật chân ngắn ngủn- tôi luôn quả quyết rằng cái bàn nhật này chân ngắn hơn những cái bàn nhật bình thường khác- đặt trên cái thảm lông dày mà con mèo Chinbu thỉnh thoảng hứng lên lại tè một bãi khai mù. Phía mảng tường cửa ra vào thì đặt cái tủ quần áo được sơn trắng mà hè vừa rồi chúng tôi vừa phải đóng mới vì cái tủ cũ đã bị sập vì quá tải. Tường trong nhà cũng mới được tôi và Tee hì hục sơn lại thành màu da cam sáng. Dù hơi chói mắt nhưng Tee cho rằng nhìn như thế yêu đời hơn. Tôi cũng không có ý kiến gì. Bên phòng khách vẫn có một cái tivi nữa để xem lúc ăn cơm và một dàn máy nghe nhạc khác do tôi mang sang. Phía ngoài cửa phòng khách, trong một đêm cao hửng, tôi lọ mọ làm cái biển tên biển tên từ miếng gỗ thừa và chỗ sơn còn lại sau khi sơn nhà rồi treo lên cửa khiến Tee rất khoái chí. Bởi ai đến nhà cũng bối rối đứng tần ngần ở cửa trước cái biển Nhà vệ sinh của Tee trong khi Tee ở phía trong cứ hét toáng lên : Ai đấy? cứ vào đi, ở trong này này !

Lê sang phòng khách đã thấy Tee đang hăm hở trang điểm.

-Rửa bát nhanh thế?

-Ừ hứ, để mai rửa.Lâu không đi chơi nên dành thời gian chăm sóc chỉn chu tý.

-Ừ.

Tôi ừ cho qua chuyện, trong lòng lại chợt nhen lên chút lo lắng khi thấy Tee quá phấn khích trước một cuộc hẹn không đâu như vậy. Giai điệu bản Summer sunshine của The Corrs vừa hết. Tôi bỏ mặc cái tủ quần áo để chạy sang chỉnh chế độ repeat, rồi ngồi thừ bên phòng Tee, để mặc cho những cảm xúc lẫn lộn nhảy múa cuống cuồng trong đầu.

-Này, thay đồ đi. Chi Ngắn đang đợi dưới sân rồi. Tee nói vọng từ phòng bên sang. Tôi tắt nhạc, sang phòng khách. Chẳng hiểu sao không dứt được cảm giác nặng nề.

-Sao lại có chương trình qua đón thế? Tưởng hẹn ra quán bar luôn?

-Không biết nữa. Thấy vừa gọi điện lên. Lão này dạo này cư xử cứ bất thường.

-Đợi tao tý, thay đồ trang điểm chút đã.Dù sao cũng không nên vác cái mặt bơ phờ thiếu ngủ ra đường. Biết đâu lại gặp anh nào. Tôi vừa nói vừa nháy mắt, cười nhăn nhở.

Năm phút sau chúng tôi ra khỏi nhà. Tee lèm bèm:

-Từ khi nào mày học được cách thay quần áo và trang điểm nhanh thế. Nhìn mày như chuẩn bị cả tiếng đồng hồ mới được như vậy ấy.

-Kết quả của việc vừa muốn ngủ nướng vừa muốn trông thật ổn vào mỗi buổi sáng ấy mà.

Hóa ra cô nàng chẳng hề biết mỗi sáng tôi vẫn cuống cuồng như thế nào. Hay là Tee ngủ say như chết thật chứ không phải cố gắng giả vờ ngủ như tôi vẫn nghĩ. Nếu vậy thì có thể mọi việc cũng không đến nỗi tệ như tôi tưởng.

 

Taurus

Chi Ngắn không đưa chúng tôi tới quán bar của mình. Như thế không tự nhiên, anh ta nói vậy, rồi kéo chúng tôi đến một quán khác gần đó. Tôi không phản đối vì Tee có vẻ hưởng ứng. Mặc dù lâu lắm rồi tôi chưa quay lại quán bar của Chi Ngắn. Chúng tôi leo lên tầng thượng của một tòa nhà 7 tầng, ngồi trên đó vừa trò chuyện vừa ngắm không gian thoáng đãng trước mặt.

Đó là một buổi tối nhiều gió. Gió mơn man khắp nơi. Khi ở trên cao thế này, gió càng hiện hữu rõ ràng. Tôi có thể sờ thấy gió trên tóc mình, trong ly nước mà tôi uống, trong ánh mắt của Tee. Tee rất hứng khởi, tràn đầy sức sống. Gương mặt trang điểm nhẹ, đôi mắt to với hàng mi dày, đôi môi thoa son hồng màu cánh hoa anh đào. Tee giống như đi hẹn hò hơn là ngồi uống café với hai người bạn. Chi Ngắn có vẻ bận rộn. Cứ vài phút lại thấy anh ta có điện thoại. Toàn là việc làm ăn. Một buổi tối êm đềm! Chúng tôi chuyện phiếm đủ điều. Chẳng tìm thấy đâu con người mang ánh mắt buồn thảm tối hôm trước nơi Chi Ngắn. Nhưng ai mà bận tâm chứ. Điều quan trọng là chúng tôi vui vẻ đang ngồi đây, trong không gian rộng lớn dễ chịu hòa lẫn tiếng nhạc và vị của gió này. Tôi liên tục lẩm nhẩm hát theo những giai điệu quen thuộc phát ra từ đôi loa được đặt ngay dưới chân bàn chúng tôi ngồi. Giá mà thời gian cứ kéo dài ra mãi.

Giai điệu của bản Sorry seems to be the hardest word mà Blue cover lại ngập tràn trong gió. Tee và Chi Ngắn lại mải mê bàn luận về nhạc Jazz. Tôi chẳng nghe loại nhạc đó nhiều và cũng chẳng có hứng thú tham gia. Cứ nghe câu được câu chăng rồi thỉnh thoảng thò mồm vào nói vài câu.

What I got to do to make you love me?
What I got to do to make you care?
What do I do when lightning strikes me?
And I wake to find that you're not there?

Tôi vừa hát theo vừa xoay xoay ly nước trên bàn. Giá được nghe những giai điệu đau đớn đẹp đẽ này khi chỉ có một mình. Ngắm nghía chán chê mấy thứ trang trí trên bàn, tôi hướng ánh mắt tò mò ra xung quanh. Hầu hết các bàn đều kín. Đa phần là các cặp đôi, hiếm có bạn bè lôi nhau đi uống nước buổi tối mà lại leo lên đây. Phía quầy bar, những ngọn đèn trang trí màu xanh nhạt lặng lẽ rọi xuống. Những ly rượu to nhỏ treo ngược phía trên câm lặng phản chiếu lấp lánh. Quầy bar luôn là nơi tôi thích nhất, dù chẳng mấy khi tôi đến quán. Đó là nơi duy nhất mà tôi có thế thấy trái tim mình ngưng đọng như lớp cặn dày nơi đáy cốc. Một nơi luôn cô đơn cho dù có ồn ào đến đâu.Giá mà mình có thể ngồi một mình ở đó. Tôi nghĩ thầm.Vẻ cô đơn buồn bã ấy với tôi luôn đẹp diệu kỳ. Cái sắc xanh chơi vơi nửa chừng kia có gì đó thật lạ. Nó hút ánh nhìn về phía cuối quầy bar. Giai điệu ngọt ngào cay đắng it's sad, so sad… đang nhảy nhót trong tôi chợt nghẹn lại. Một con bão nhỏ cuộn lên trong dạ dày, nôn nao lan tới tận trái tim. Tôi bắt đầu thấy một luồng không khí nóng ở đâu ụp xuống, len vào tận lỗ chân lông trên cơ thể. Mồ hôi rịn ra mịn màng. Ly nước trong tay tôi lạnh ngắt. Mọi khớp xương bắt đầu dừng hoạt động,cứng đờ, nước bốc hơi ra khỏi cổ họng. Điều này ít xảy ra nên tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ đối phó thế nào. Tôi đành ngồi chết lặng tại chỗ, tận hưởng niềm hạnh phúc lạ lùng mới nhen lên. Taurus_như sau này tôi vẫn gọi anh_ ngồi ngay cuối quầy bar.

Không đẹp trai.

Không quyến rũ.

Không có vẻ dễ gần đáng mến.

Anh kiêu ngạo. Cái cách anh ngồi, thoải mái dựa vào ghế, hai tay áo xắn lên đến nửa cánh tay một cách chủ ý, ngạo mạn. Đôi mắt đầy ắp bóng tối, một đôi mắt rất đen. Tôi luôn bị thu hút bởi những anh chàng chải chuốt, hay như Tee nói, là bóng lộn. Nhưng không phải anh chàng bóng lộn nào cũng sở hữu thứ không khí cô đơn kiêu ngạo khiến tôi ngừng thở. Mỗi khi thứ không khí ngọt ngào ấy xuất hiện, tôi có thể cảm thấy ngay sự xâm lấn đột ngột của nó trong không gian của mình mà tôi chưa một lần có thế phản kháng, hay ít ra, là điều chỉnh được phản ứng của mình.

Anh mặc áo phông màu xanh nhạt, quần jeans, đi giày thể thao. Tất cả đều chỉn chu. Mái tóc cắt tỉa cẩn thận. Chỉ có vạt áo thì cẩu thả nửa trong nửa ngoài một cách cầu kỳ.

Tee vừa chấm dứt chủ đề nhạc Jazz say sưa với Chi Ngắn, quay sang lo lắng hỏi :

-Mày sao thế?

-Ừ, trông em không ổn lắm. Sao má lại đỏ chót lên thế kia?

Tôi trả lời một cách khó khăn, cổ họng vẫn khô khốc, cố gắng cư xử thật bình thường.

-Hơi mệt chút thôi, không sao đâu.

Tôi nhận ra mình đang run. Sẽ thật ngớ ngẩn nếu giải thích rằng tôi bị như vậy chỉ vì đột nhiên nhìn thấy một anh chàng xa lạ. Cũng có thể cái không gian lãng mạn này đã bỏ bùa tôi cũng nên.

Chi Ngắn lại có điện thoại, anh ta cau mày rồi ngỏ ý với chúng tôi cần ra ngoài trả lời. Tôi quay sang Tee thì thầm:

-Cãi nhau với vợ hay sao ấy nhỉ?

Tee không trả lời, ậm ậm ừ ừ trong cổ họng. Tôi cầm ly nước táo ép của mình lên uống cạn, cố gắng để không cư xử bất bình thường thêm phút nào nữa. Tee kéo tay tôi chỉ về phía Taurus:

-Gã kia đang nhìn mày kìa, nhìn chằm chằm nãy giờ.

Tôi quay ra, bắt gặp ánh mắt đen thẳm của anh. Anh tiếp tục nhìn thẳng vào mắt tôi, không chớp, chẳng có chút ngại ngùng nào trong cái nhìn ấy.

-Chắc đang mải nghĩ gì đấy.

Tôi vừa nói vừa quay mặt đi.

-Nhìn phát ghét, hiếm thấy đàn ông con trai chải chuốt thế.

-Ừ hứ.

-Anh ta nhìn cứ như mày đang không mặc đồ ấy. Tee vừa nhận xét vừa cười hinh hích. Sao mình nhìn lại như thế mà không thấy có phản ứng gì nhỉ?

-Thì đã bảo chắc mải nghĩ ngợi gì vô tình quay mặt về phía mình còn gì.

-Có thể.

Tôi nhìn ly nước hết nhẵn, ngao ngán gọi phục vụ lấy thêm ly khác rồi lôi cái điện thoại ra cố gắng ấn linh tinh một cách vô nghĩa.

-Này.

Tee vừa nói vừa ra sức cấu tay tôi.

-Gì hở?

-Nhìn đi, đừng lăn đùng ra đấy.

Tôi lại miễn cưỡng quay ra. Máu trong cơ thể tôi dường như chảy tuột hết xuống chân. Taurus đang lách qua các bàn đi về phía chỗ chúng tôi.

-Đi vệ sinh, có gì mà kéo. Tôi làu bàu, cảm thấy vô cùng khốn khổ vì chân tay cứ luống cuống không yên.

-Làm gì có cái cầu thang hay nhà vệ sinh nào ở hướng này.

Tee vừa dứt lời thì Taurus đứng lù lù trước mặt chúng tôi. Ánh mắt của anh phủ lấy tôi.Tôi thấy mình nghẹn thở.

Taurus đưa tay chạm vào đôi khuyên tai hình tròn khá to tôi đeo, vẫn nhìn thẳng vào mắt tôi.

-Em mua đôi khuyên tai này ở đâu vậy?

Trong khoảnh khắc, khi tay anh chạm nhẹ qua tai tôi, một cảm giác ấm áp chợt sáng lên, như có một sợi dây vô hình vừa được nối liền.Tim tôi rung lên, sống mũi cay xè.Từ bên trong, tôi nghe thấy tiếng mình bình thản trả lời:

-Là quà sinh nhật.

-Cảm ơn em.

Anh gật đầu rồi quay đi. Tôi vẫn ngồi chết lặng. Tee quay sang, mặt ngớ ngẩn.

-Hay nhỉ! Ai lại dám sờ vào người không quen biết như thế cơ chứ. Can đảm, và cực kỳ thần kinh.

-Quái gở. Tôi lẩm bẩm, đưa cốc nước vừa gọi thêm uống cạn. Vành tai trái vẫn còn nóng nóng, như thể anh đã thực sự chạm vào đó.

Khi Chi Ngắn quay lại, tôi vẫn không nhúc nhích nổi. Tee không nói năng gì. Chúng tôi quyết định đi chơi khuya thêm chút nữa.

Taurus biến mất ngay sau khi thực hiện hành động lạ lùng của mình. Tôi dường như lên cơn sốt.Hơi thở nóng ran. Suốt thời gian còn lại, tôi gần như không suy nghĩ được gì. Tất cả những gì tôi làm được là cố gắng không đánh đổ cốc nước trên bàn khi đôi tay cứ run lên bần bật.Trước khi ra về, tôi kiếm cớ đi vệ sinh để quay lại quầy bar. Phục vụ ở đó là anh chàng pha chế rượu gày như que củi, mặt mũi tưng tửng. Tôi vừa nhìn đồng hồ, vừa hỏi:

-Anh ơi, cái anh ngồi đây lúc nãy về chưa?

Anh ta ngẩng lên nhìn tôi vẻ hồ nghi. Kệ, cứ tỏ ra bình thường là được, tôi nhủ thầm. Anh chàng tỏ vẻ suy nghĩ, nhướn đôi lông mày lên ra vẻ đăm chiêu. Tôi lại liếc đồng hồ.

-Cái anh mặc áo xanh ngồi một mình góc kia ấy.

-Ah, ah..anh ta vỗ vỗ trán, về rồi.

-Anh ấy có hay đến đây không?

Tôi mở ví giúi cho anh ta tờ một trăm nghìn, trên phim người ta vẫn làm thế, với hy vọng nó sẽ có ích.

-Tuần vẫn đến hai, ba lần gì đó. Anh ta nhét tờ tiền vào phía dưới cái tạp dề, đảo mắt nhìn quanh.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, chạy ra thang máy.

Khi chúng tôi về nhà đã khá khuya, gần mười hai giờ. Chưa bao giờ tôi dám lê la ở ngoài lâu đến thế. Trên đường về, tôi hạ hết kính xe xuống, thò mặt ra hít lấy hít để cái không khí đêm. Chi Ngắn phá lên cười còn Tee tò mò cũng thò cổ ra hít hà.

-Đêm ở ngoài đường khác hẳn trong nhà nhỉ. Tee buột mồm nói.

-Ừ, thích nhỉ. Tôi phụ họa. Gió đêm kéo tôi trở lại với hiện tại. Mùi thanh mát của gió lan sâu vào tận trong vòm họng khô căng của tôi, dịu dàng. Đêm sâu thẳm.

-Giá mà được ra ngoài muộn thế này thường xuyên, êm đềm quá! Tôi quay sang nói với Tee.

-Có ai ngăn cản đâu mà không đi được? Chi Ngắn vừa hỏi, vừa nhìn qua gương chiếu hậu. Có cái gì đó trìu mến khó hiểu lan nhè nhẹ trong khoang xe.

-Hai đứa con gái mà lếch thếch ra ngoài vào giờ này thì sợ lắm, vắng tanh. Tee đưa tay lên giữ tóc khi đám tóc mái lòa xòa cứ thi nhau theo gió nhảy cuống cuống.

-Có người yêu đi, lang thang muộn muộn ngoài đường giờ này với bạn trai thích lắm. Chi Ngắn cười.

Tee không trả lời, đưa mắt nhìn tôi. Tôi lại thấy đám mây mù buồn bã lướt qua trong đáy ánh mắt ấy.

Chúng tôi đang trở về nhà.

Tôi bắt đầu lạc lối trong suy tưởng của mình từ buổi tối hôm đó. Bất kể tôi đang làm gì, trên lớp học, đang nấu cơm, khi nghe nhạc, và cả khi đọc sách nữa. Vành tai trái của tôi vẫn nóng ran lên ngọt ngào. Tôi không ngừng nghĩ về anh. Cái dáng ngồi nghiêng nghiêng của anh, ánh mắt của anh, giọng nói chầm chậm ấm áp. Tôi gọi anh là Taurus. Taurus của tôi! Giống như hồi lớp 2, khi Tee ngày nào cũng sang nhà tôi, sung sướng nhúng những gói trà hoa quả mà bố cô gửi từ nước ngoài về vào trong những cái cốc thủy tinh, bày ra khắp mặt bàn, rồi lần lượt rủ rê tôi uống hết sạch từng cốc một. Với vốn tiếng Anh lượm lặt từ những buổi cố lết ra trung tâm ngoại ngữ cho bố vui lòng, tôi ra vẻ rất hiểu biết và gọi cô là Ti, như cách tôi vẫn nguệch ngoạc ghi chú bằng tiếng Việt bên cạnh từ Tea trong sách : "từ này đọc là ti". Sau này, Tee bắt tôi sửa lại thành Tee với lý do ngớ ngẩn là để khi viếtnhìn cho nó đỡ kinh.

-Gã quấy rối mày hôm nọ nhìn giống con trâu nhỉ!

-Taurus ấy hả?

Tee đang đánh răng quay phắt sang, trợn mắt hỏi:

-Mày nói ai cơ? Cái gã hôm nọ ý hả?

-Ừ hứ..

-Hả?

-Ừ.

Tee cứ giữ nguyên cái bàn chải đánh răng trong mồm, trân trối nhìn tôi.

-Sao hôm đó mày không nói với tao?

-Ừm.

Tôi ậm ừ.

-Tưởng mày ghét anh ta cơ đấy.

Tôi im lặng, chui vào phòng của Tee. Cố gắng lảng tránh cuộc tra hỏi thế nào cũng xảy ra được chừng nào hay chừng ấy. Tự hỏi tại sao tôi không thể nói điều đơn giản ấy với Tee từ đầu.


------------------------------

------------------------------
Đã đọc : 2643 lần

Liên hệ tư vấn

hỗ trợ trực tuyến

CHÚ Ý: AVS KHÔNG TƯ VẤN QUA CHAT

tư vấn qua điện thoại (3.000 đồng/phút): 1900 68 50 hoặc (04)1088 - 1 - 7

tư vấn trực tiếp: 2/15, phố Đào Duy Từ, phường Hàng Buồm, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội

Lĩnh vực tư vấn:

- tư vấn tâm lý tình cảm, hôn nhân, gia đình

- tư vấn nuôi dạy trẻ

- tư vấn sức khỏe tình dục: xuất tinh sớm, lãnh cảm, nghệ thuật phòng the, bệnh tình dục....

- tư vấn sức khỏe sinh sản, giới tính

- tư vấn trị liệu tâm lý

- Các vấn đề tâm lý khác như ly hôn, stress

Gọi -1900 68 50 để đặt lich tư vấn trực tiếp

Biểu giá tư vấn tại đây

Khách hàng tư vấn trực tuyến xem hướng dẫn tư vấn tại đây

Truyện hay

Truyện ngắn: Cái kính của gã bạn trai cũ

Truyện ngắn: Cái kính của gã bạn trai cũ

Có rất nhiều cách để chấm dứt một mối quan hệ, đặc biệt là kiểu quan hệ tình cảm nam nữ. Tôi vẫn hình dung mọi chuyện đơn giản thế này, hai cục nam châm điên cuồng hút nhau, rồi tới khi bản thân chúng mất đi lực hút, hoặc giả bi ai hơn cứ cho là... Đọc thêm