Mật mã Tây tạng tập 7 - Chương 49: Phần 5 - Hy vọng cuối cùng

"Cha ơi, nói như cha, tín ngưỡng tôn giáo là một chuyện chỉ có mặt tốt mà không có điểm xấu gì hay sao? Vậy còn Thánh chiến thì sao? Vì tín ngưỡng mà phát động chiến tranh cũng là chuyện tốt hay sao?

Con đã gặp những người có tín ngưỡng, vì tín ngưỡng điên cuồng của mình mà họ có thể làm ra những chuyện người bình thường tuyệt đối không dám thực hiện."

"Cường Ba, con ta, rõ ràng nhận biết của con về tôn giáo mới chỉ ở bề ngoài, vẫn còn nông cạn lắm, ta không biết đây có phải một nguyên nhân khiến con chán ghét tôn giáo hay không. Tôn giáo chỉ là công cụ, bản thân nó chẳng có gì sai cả, chẳng có giáo lý nào dạy người ta tin theo tà ác cả, giống như con dao làm bếp vậy thôi, ở trong tay người đầu bếp, nó có thể làm ra những món ăn tuyệt diệu, còn trong tay lũ hung đồ, nó lại trở thành công cụ tạo ra máu tanh ghê rợn, nhưng bản thân con dao bếp ấy, nó tồn tại vì nhu cầu của con người. Còn những tín đồ mà con vừa nói đến, ta tin chắc rằng những sai lầm bọn họ phạm phải vì tín ngưỡng của mình cũng có những hạn chế nhất định, hạn chế này đến từ nỗi bất an ở sâu thẳm trong nội tâm họ. Trên thực tế, những người không hề có tín ngưỡng mới thực sự đáng sợ nhất. Sau rồi con sẽ hiểu, những kẻ giết người chỉ là để giết người, không hề có bất cứ nguyên nhân nào, bọn chúng trụy lạc, là bởi chúng đã mất đi chút nhân tính cuối cùng. Nếu một người đã mất đi tín ngưỡng, vậy thì, cuộc sống cũng không còn gì ước thúc với kẻ ấy nữa, y không còn gì để mà khiếp sợ, thậm chí có thể làm những chuyện còn đáng sợ hơn bản năng động vật gấp bội phần. Những kẻ như thế, không gì không dám làm, dù là chuyện tàn nhẫn tới đâu, đối với chúng cũng chẳng là gì cả."

"Không tôn giáo nào lại dạy con người ta phạm sai lầm, mà chỉ giúp những người mắc lỗi lầm giảm nhẹ đi cảm giác phạm tội trong lòng mà thôi."

"Con không có tín ngưỡng."

"Thật sao? Vậy thì ta hỏi con, lúc nói dối, con có cảm thấy áy náy hổ thẹn không?"

"Chuyện đó, đương nhiên rồi."

"Lúc con làm chuyện gì đó, liệu có suy nghĩ trước xem việc ấy liệu có thể làm được hay không?"

"Không."

"Vậy thì lúc con làm chuyện đó, con có tin rằng mình có thể thành công không?"

"Có."

"Lúc con làm chuyện đó, có tin chắc rằng chỉ cần mình nỗ lực và kiên trì, thì sẽ nhất định thành công hay không?"

"Con có."

"Con thật sự có chứ? Chắc chắn không?"

"Đúng vậy, con có! Con chắc chắn!"

"Con thấy đấy, con trai, đây, chính là tín ngưỡng."

"Con có... tín ngưỡng?"

"Đúng vậy, trừ ma quỷ ra, mỗi một người, đều có tín ngưỡng của riêng mình."

"Con có tín ngưỡng."

mật mã tây tạng

Trác Mộc Cường Ba mở mắt, gã không hiểu rốt cuộc là thế nào, trong không gian bít bùng, tối tăm, lạnh lẽo này, lại phải cố cầm cự với cơn đói, không ngờ gã lại mơ hồ thiếp đi một lần nữa. Bầu không vẫn đen như mực, cả đèn gắn trên đầu cũng hết điện mà tắt ngúm. Trong bóng tối, chẳng ai nhìn thấy ai, Trác Mộc Cường Ba chỉ biết Mẫn Mẫn đang gối lên đùi mình. Đêm dài này, tựa hồ không bao giờ có thể tỉnh lại, chỉ có cảm giác quặn thắt nơi bụng nhắc nhở Trác Mộc Cường Ba rằng, gã vẫn đang lẩn quẩn nơi rìa chốn địa ngục. Tự hỏi mình, còn sống không? Còn, vẫn sống. Vẫn còn sống, thì cũng phải làm chuyện gì đó.

Gã vừa nhúc nhích, Mẫn Mẫn liền thấp giọng hỏi: "Anh, anh tỉnh rồi à?"

Trác Mộc Cường Ba nói: "Tốt nhất đừng nên nói chuyện, thả lỏng người, tất cả rồi sẽ qua thôi."

Trác Mộc Cường Ba cẩn thận nâng đầu Mẫn Mẫn lên đặt xuống sàn thuyền, đoạn khó nhọc trở mình, lúc này mạn thuyền cao hơn một mét đối với gã cũng trở thành chướng ngại khó mà vượt qua nổi. Gã nằm rạp xuống, thực sự không còn chút sức lực nào để nâng người dậy, vả lại, đứng lên thì phỏng tác dụng gì chứ? Đứng lên thì vẫn là bóng đêm, bóng đêm mênh mông bủa vây lấy bọn họ, bóng đêm mịt mùng nhắc nhở bọn họ, nơi này là U Minh hà, cái chết mới chính là chúa tể duy nhất ở chốn đây.

"Trương Lập, Nhạc Dương, đội trưởng Hồ Dương, Sean..." Trác Mộc Cường Ba lại gọi tên mọi người lần nữa, để xác nhận họ vẫn còn sống. Trong bóng tối vẳng lại tiếng rên rỉ khe khẽ, đó là hồi đáp của những người được điểm danh, bọn họ cũng không muốn lãng phí sức lực, hoặc giả cũng chẳng còn sức đâu mà trả lời thành tiếng được nữa. Trác Mộc Cường Ba gọi mấy cái tên đó xong cũng dừng lại, một là gã biết tiếng mình không truyền được xa nữa, hai là gã cũng tin chắc mấy người còn lại nhất định vẫn còn sống, thậm chí tình trạng còn tốt hơn gã nhiều. Chỉ là... dù lúc này tình trạng thân thể có ra sao, thì tiếp theo đây sẽ như thế nào chứ? Không có thức ăn, không có phương hướng, không có ánh sáng, cả một đám người này chẳng qua chỉ đang trôi nổi dập dềnh trên biển ngầm, đợi chờ cái chết mà thôi. Đến cả Ba Tang cũng lần đầu tiên có ý niệm: Nếu Không Hành Mẫu (Bồ Tát) nhân từ vạn năng có thể chỉ cho chúng con ánh sáng ở đâu, con sẽ tin thờ, ngày ngày đều bái lạy. Sean thầm nhủ: "Lần này tính lầm rồi, không ngờ lại đến nước này. Tò mò hại chết người, lần này đúng là bị anh hại chết rồi, Johnson. Sớm biết thế này, hoàn thành nhiệm vụ xong là mình nên rút lui mới phải, thực đúng là một quyết định ngu xuẩn."

Trong bóng tối, vang lên tiếng nói ngắt quãng của Nhạc Dương: "Cường Ba thiếu gia... tôi nghĩ... tôi sắp không xong rồi..."

Mới nói được một câu, Trương Lập đã yếu ớt ngắt lời: "Được... được chưa hả, cậu... cậu... vẫn còn khỏe... thế... tôi... tôi thấy... cậu nhất... nhất định là... đi sau tôi rồi."

Nhạc Dương bực tức nói: "Anh... chuyện này... mà cũng muốn tranh với tôi sao..."

"Vậy được, đằng nào... đằng nào... sớm muộn cũng phải đi hết... mỗi người, để lại một câu đi..."

Trương Lập nói: "Cường Ba thiếu gia, sau khi tôi ra đi..."

"Lúc con làm chuyện đó, có tin chắc rằng chỉ cần mình nỗ lực và kiên trì, thì sẽ nhất định thành công hay không?"

"Con có... con có!" Trác Mộc Cường Ba đang kéo mối suy tư ra khỏi cơn mộng mị ban nãy, vừa khéo nghe thấy nửa câu đầu của Trương Lập.

"Câm miệng!" Giọng nói yếu ớt của Trác Mộc Cường Ba không làm lu mờ đi sự uy nghiêm, chỉ nghe tiếng gã tiếp tục cất lên trong bóng tối, "Các cậu định bỏ cuộc sớm vậy sao? Sau này đừng nói là đi lăn lộn với tôi nữa."

"Khụ khụ." Không rõ là Nhạc Dương đang ho hay đang cười, chỉ nghe anh chàng yếu ớt cất tiếng: "Cường Ba thiếu gia, cuối cùng cũng biết... đùa rồi..."

Trương Lập nói: "Cường Ba thiếu gia, anh xem... bây giờ... không nói... thì chẳng còn... cơ hội nữa đâu. Chúng tôi, đã đến, cực hạn rồi, căn bản không biết, còn phải dập dềnh thế này bao nhiêu lâu nữa, vả lại... dòng chảy này, có thật sẽ đưa chúng ta đến nơi có ánh sáng hay không? Nói không chừng... chúng ta chỉ đang... chỉ đang vòng đi vòng lại ở khu vực trung tâm vùng biển... mà thôi..."

Sau một thoáng trầm mặc, giọng Trác Mộc Cường Ba dần trở nên rõ ràng hơn, gã nói: "Tôi không cho là vậy."

Ngừng lại giây lát, gã mới tiếp tục nói: "Lực thủy triều, sẽ tập trung nước vào phần trung tâm vùng biển, sau đó phát tán ra bốn phía xung quanh bằng những làn sóng..."

Gã lại ngừng một chút, rồi tiếp lời: "Chỉ cần chúng ta vượt qua được trung tâm của vùng biển này, những con sóng nhất định sẽ đẩy chúng ta sang phía bờ đối diện, bất kể là ở đâu, có phải là Shangri-la hay không, thì cuối cùng chúng ta cũng sẽ cập bờ. Tôi tin chắc rằng, chúng ta đã vượt qua được vùng biển trung tâm, nơi chúng ta cập bờ, nhất định ở phía bên kia..."

"Ừm?" Nhạc Dương và Trương Lập khẽ phát ra một âm thanh tỏ ý hoài nghi, rồi không nói gì nữa. Họ không ngạc nhiên với lý luận của Trác Mộc Cường Ba, mà kinh ngạc vì bản thân gã. Sau khi nhịn đói ba bốn ngày, tại sao giọng Cường Ba thiếu gia nghe vẫn hùng hồn mạnh mẽ, vẫn tràn đầy tự tin, như thể anh ta chỉ vừa mới ngủ dậy, chứ không phải đã bị đói ba bốn ngày nay vậy.

Trong bóng tối, Lữ Cánh Nam mỉm cười, cô hiểu rõ, trước khi nói ra một câu, Trác Mộc Cường Ba đều trầm mặc một lúc để tích tụ đủ sức lực, sau đó mới lưu loát nói một mạch ra, vì vậy không có kiểu phều phào yếu ớt như bọn Nhạc Dương, Trương Lập. Đồng thời cô cũng phát hiện, càng lúc mình càng không thể nhìn thấu Trác Mộc Cường Ba nữa rồi, trong hoàn cảnh này mà vẫn có thể dùng giọng nói trầm ổn như thế để vỗ yên nội tâm bất an của mọi người. Đây chính là người đàn ông được mọi người gọi là Cường Ba thiếu gia đó hay sao? Đổi lại là cô, chưa chắc đã có thể làm tốt được như vậy.

Trác Mộc Cường Ba lại điềm đạm hỏi tiếp: "Có phải vậy không, đội trưởng Hồ Dương?"

Đội trưởng Hồ Dương chỉ "ậm ừ" hai tiếng, anh không biết, nên không trả lời. Trong hoàn cảnh này, anh cũng hoang mang như những người khác, anh chưa từng có trải nghiệm như vậy bao giờ cả. Tuy rằng anh cũng biết, mỗi người trong bọn họ đều không có kinh nghiệm, nhưng Hồ Dương vẫn lấy làm kinh ngạc trước sự bình tĩnh của của Trác Mộc Cường Ba. Ngay từ lần đầu tiên gặp người đàn ông Tạng cao lớn này, anh đã cảm thấy trong mắt gã có thứ gì đó, trong đôi mắt ấy ẩn chứa một sự hiếu kỳ đầy lý tính, không chút sợ hãi e dè, đó là một điều cực kỳ hiếm thấy ở những người làm công tác thám hiểm. Đặc biệt là lúc ở trong động băng, lúc gã và Trương Lập cùng treo người trên một sợi dây an toàn, đôi mắt ấy đã để lại trong anh một ấn tượng vô cùng sâu sắc. Và cả gương mặt ấy cũng khiến đội trưởng Hồ Dương có ấn tượng rất đậm nét, gương mặt gã khiến người ta có cảm giác, bất kể là có nguy hiểm thế nào, gã cũng sẽ là người đi đầu tiên, gã sẽ dùng hành động để cho những người ở phía sau biết rằng, con đường phía trước an toàn.

Không nhận được câu trả lời của đội trưởng Hồ Dương, Trác Mộc Cường Ba lại hỏi: "Giáo quan, cô nói đi?"

Không hiểu là âm thanh nhỏ quá, hay là Lữ Cánh Nam cảm thấy ngữ khí của Trác Mộc Cường Ba vẫn chưa đủ, cô không trả lời, Trác Mộc Cường Ba lại tích tụ sức lực, lần thứ hai cất tiếng gọi: "Lữ Cánh Nam!"

Bấy giờ Lữ Cánh Nam mới mỉm cười nói: "Ừm, tôi cho rằng Cường Ba thiếu gia nói rất đúng."

Trác Mộc Cường Ba lại dồn hơi sức, nói liền một hơi: "Tính theo thời gian, chắc là chúng ta đã cách lối ra rất gần rồi. Trước mắt, điều chúng ta cần làm chính là chờ đợi, và kiên trì, đồng thời tin tưởng rằng chúng ta sẽ thành công. Chúng ta đã đi được bao lâu rồi, pháp sư Tháp Tây?"

"Từ lúc nước triều dâng lần đầu đến giờ đã là tám mươi chín canh giờ, Cường Ba thiếu gia." Người trả lời gã là pháp sư Á La.

Trác Mộc Cường Ba lập tức nhận ra: "Pháp sư Tháp Tây đâu rồi ạ?"

Giọng pháp sư Á La vẫn bình tĩnh như thường: "Pháp sư Tháp Tây, đã đi trước một bước rồi."

"Hả?" Lần này Trác Mộc Cường Ba không hề dồn sức, mà là hết sức kinh ngạc bật ra thành tiếng, đồng thời cũng có mấy người khác kinh ngạc kêu lên. Pháp sư Tháp Tây, pháp sư Tháp Tây là Mật tu giả, trong lòng Trác Mộc Cường Ba, đó là một dạng tồn tại vô cùng thần bí và lớn mạnh, thậm chí gã còn có cảm giác, pháp sư Tháp Tây dường như còn cao minh hơn cả pháp sư Á La nữa. Từ đầu gã vẫn luôn cho rằng, dù đám người này có chết hết đi chăng nữa, người cuối cùng còn sống nhất định chính là pháp sư Tháp Tây. Vậy mà, pháp sư Tháp Tây lại lặng lẽ ra đi như thế, gã thực không dám tin đó là sự thật. Càng khiến người ta kinh ngạc hơn nữa là, những người trên thuyền đều không ai hay biết pháp sư Tháp Tây ra đi như thế nào và từ khi nào cả.

Trương Lập lắp bắp: "... Pháp sư... ông, ông có đùa không vậy? Ông... không hề thấy buồn lòng chút nào cả à?"

Pháp sư Á La chậm rãi nói: "Người nào chẳng phải chết, chẳng qua chỉ sớm hay muộn mà thôi, nhìn thấu sinh tử là điều cơ bản nhất trong Phật môn. Chúng tôi không chỉ có thể tính toán thời gian của thế giới bên ngoài, đồng thời cũng biết rất rõ đâu là tận cùng của sinh mệnh bản thân. Đối với chúng tôi, chết đi, chỉ là một sự bắt đầu mới. Huống hồ, pháp sư Tháp Tây chẳng qua chỉ đi trước chúng ta một bước. Vì vậy, không cần phải buồn lòng thay ông ấy làm chi cả."

Nhạc Dương không cam tâm hỏi: "Tại sao... chúng ta... lại chẳng hề hay biết vậy?"

Pháp sư Á La vẫn nói với giọng bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng: "Ông ấy không muốn làm kinh động đến ai, đã tự mình cởi bỏ dây an toàn, lẳng lặng trẫm mình xuống nước, vì vậy mọi người mới không biết."

Hai người kinh ngạc nhất là Ba Tang và Sean. Họ là những người ngồi gần pháp sư Tháp Tây nhất, vậy mà không hề phát giác ra bất cứ điều gì. Ba Tang lấy làm nghi hoặc, thầm nhủ: "Tuy lão già ấy tuyệt thực sớm hơn những người khác một hai ngày, có điều hoàn toàn không hề có vẻ gì là sắp hết đời cả, mà lúc rời khỏi thuyền, mình cũng không hề phát giác ra. Chắc lão ta phải cao minh hơn cả pháp sư Á La mới đúng, thế nhưng, đây là biển ngầm trong lòng đất vừa tối tăm vừa lạnh giá, bên dưới lại có những sinh vật khổng lồ đáng sợ, rơi xuống đó thì chết là cái chắc rồi. Rốt cuộc là vì sao? Có thực là đã biết thọ hạn của mình đến rồi hay không? Thực không hiểu, không hiểu một chút nào cả."

Sean thì toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: "Không ngờ đám Mật tu giả này lại đáng sợ đến vậy, nếu trong bóng tối mình mà có động tác gì, chắc chắn là đã bị phát hiện ra rồi."

Trong bóng tối, tất cả lại chìm vào trạng thái trầm mặc, không có tiếng nức nở hay thở dài cảm khái, không có những tiếng khóc bi thương. Mọi người chỉ trầm mặc. Rất nhiều năm sau đó, Nhạc Dương đã hình dung đó là sự miễn dịch trước tử vong, anh viết trong hồi ký của mình: "Tôi cho rằng đó không phải vì pháp sư Tháp Tây không quá thân quen với chúng tôi, khi cái chết ngày ngày đều diễn ra bên cạnh ta, khi cái chết có thể giáng xuống đầu ta bất cứ lúc nào, con người sẽ trở nên chai cứng, hoặc giả, khi đối mặt với cái chết quá nhiều, ngược lại sẽ sinh ra một khả năng miễn dịch đối với cái chết..."

Sau một thoáng trầm mặc, Trác Mộc Cường Ba nói: "Được rồi, coi như pháp sư Tháp Tây đã đi trước một bước, vậy thì sao chứ, ít nhất chúng ta vẫn còn đang sống, chúng ta sẽ không thất bại đâu, tôi đảm bảo với mọi người đó!"

Nhạc Dương lấy hết dũng khí, dè dặt hỏi: "Cường... Cường Ba thiếu gia, tại sao? Tại sao... anh vẫn có thể kiên trì... điều gì khiến anh..."

Trác Mộc Cường Ba quả quyết nói: "Bởi vì tôi là Trác Mộc Cường Ba! Bởi vì tôi là Trác Mộc Cường Ba!" Gã lại bật lên tiếng gầm lúc ác đấu với sóng nước thủy triều dữ dội. Chỉ nghe trong bóng tối, đá núi dường như cũng chấn động, sóng biển ầm vang, âm thanh truyền đi xa thật xa, cả con sóng cơ hồ cũng bị đẩy tạt đi, cơ hồ như cả biển lớn mênh mang kia cũng chợt nảy lòng thoái nhượng.

"Con trai, đừng quên tên của mình!" Giọng nói ấm áp của giáo sư Phương Tân cũng đang dấy lên những con sóng cuồn cuộn trong lòng Trác Mộc Cường Ba. "Tôi không quên đâu, thầy giáo." Trác Mộc Cường Ba thầm nhủ trong lòng.

Bóng đêm chìm trong yên tĩnh. Lời hứa của Trác Mộc Cường Ba chẳng hề có chút sức nặng nào, ít nhất gã cũng không có chứng cứ để người khác tin phục. Nhưng chẳng hiểu tại sao, nghe gã nói vậy, mọi người đều cảm thấy trong lòng có thứ gì đó đang dấy lên, trái tim đã băng lạnh dần trở lại ấm áp. Đó rốt cuộc là cảm giác gì? Trương Lập, Nhạc Dương cho rằng đó là một sự tín nhiệm, còn Ba Tang, Sean lại nghĩ đó là tín ngưỡng, là sức mạnh tín ngưỡng trong lúc tuyệt vọng nhất đang chảy tràn trong giọng nói vang vang mạnh mẽ khiến con người ta nảy sinh hy vọng, nó truyền đến tận cõi sâu thẳm nhất trong linh hồn mỗi người, tro tàn sẽ bùng cháy lên, một đốm lửa có thể thiêu đốt cả cánh đồng, chỉ cần một đốm lửa đó thôi, là đã đủ chiếu hồng cả một bầu trời rồi.

Trong bóng tối, mọi người không còn chìm sâu vào tuyệt vọng nữa, mà cùng nín thở đợi chờ, sẽ có ánh sáng chăng? Cường Ba thiếu gia đã nói, sẽ có ánh sáng, vậy thì nhất định là sẽ có.


------------------------------

------------------------------
Đã đọc : 2878 lần

Liên hệ tư vấn

hỗ trợ trực tuyến

CHÚ Ý: AVS KHÔNG TƯ VẤN QUA CHAT

tư vấn qua điện thoại (3.000 đồng/phút): 1900 68 50 hoặc (04)1088 - 1 - 7

tư vấn trực tiếp: 2/15, phố Đào Duy Từ, phường Hàng Buồm, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội

Lĩnh vực tư vấn:

- tư vấn tâm lý tình cảm, hôn nhân, gia đình

- tư vấn nuôi dạy trẻ

- tư vấn sức khỏe tình dục: xuất tinh sớm, lãnh cảm, nghệ thuật phòng the, bệnh tình dục....

- tư vấn sức khỏe sinh sản, giới tính

- tư vấn trị liệu tâm lý

- Các vấn đề tâm lý khác như ly hôn, stress

Gọi -1900 68 50 để đặt lich tư vấn trực tiếp

Biểu giá tư vấn tại đây

Khách hàng tư vấn trực tuyến xem hướng dẫn tư vấn tại đây

Truyện hay

Truyện ngắn: Cái kính của gã bạn trai cũ

Truyện ngắn: Cái kính của gã bạn trai cũ

Có rất nhiều cách để chấm dứt một mối quan hệ, đặc biệt là kiểu quan hệ tình cảm nam nữ. Tôi vẫn hình dung mọi chuyện đơn giản thế này, hai cục nam châm điên cuồng hút nhau, rồi tới khi bản thân chúng mất đi lực hút, hoặc giả bi ai hơn cứ cho là... Đọc thêm