Chẳng lẽ tôi phải chọn cách dừng lại?
Dừng lại uh? Hay lại tiếp tục đếm những bước chân chờ đợi? Tôi ko biết nên chọn cách nào cho đúng. Vì trong trái tim tôi bây giờ, ko có ai khác ngoài anh, không có tình yêu nào khác tình yêu mà tôi dành cho anh. Một tình yêu cháy bỏng và sáng trong! Một tình yêu, một sự đợi chờ không mệt mỏi. Hai năm, ko quá dài so với 1 đời người, nhưng thật không dễ chịu gì cho một trái tim yêu. Nhưng anh và tôi đã cùng vượt qua khoảng thời gian đó một cách tràn trề hạnh phúc. Hàng ngày, chúng tôi dành hết thời gian cho nhau trên máy tính, để cùng khóc, cùng cười, cùng cảm nhận được hơi thở của nhau…như đó là một nguồn năng lượng không thể thiếu mỗi ngày. Chúng tôi nghiện nhau!
Chúng tôi cùng xây đắp hạnh phúc, những mơ ước và dự định trong tương lai. Tất cả gần như sẵn sàng, chỉ chờ ngày anh ấy về là chúng tôi sẽ thực hiện, tường bước, từng bước một. Hạnh phúc biết bao nhiêu!
Thế rồi đến ngày lẽ ra chúng tôi đã được ở trong vòng tay nhau thực sự, thì bạn anh ấy gặp chuyện buồn. Mẹ mất, gia đình ko có ai. Và những người bạn như anh ấy đã ra tay giúp đỡ. Tôi lại nén lòng chờ đợi. Rồi việc đó cũng xong. Những tưởng là mọi chuyện sẽ kết thúc. Nhưng đến lúc ra sân bay để về thì cô ấy lại bị ngất đi, phải vào cấp cứu. Anh lại phải ở lại. Tôi tủi thân và thậm chí phẫn nộ… Nhưng ko thể khác được, anh ấy đã hành động đúng. Tình bạn và tình nhân ái không cho phép anh ấy bỏ rơi 1 người bạn yếu đuối đang trong tình trạng đau đớn như vậy. Nhưng tôi gần như ko chịu được tình cảnh này. Tôi biết rằng cô ấy yêu anh, yêu rất nhiều. Anh cũng biết và trước đây đã không giấu tôi rằng anh cũng có một chút cảm tình với cô gái ấy. Tôi ghen. Nhưng cảm giác này anh thường giúp tôi xóa bỏ đi 1 cách nhanh chóng. Anh vẫn luôn bên tôi, vẫn dành hết thời gian để ở bên tôi, ngay cả trong khi tôi làm việc. Chỉ trừ vài tiếng trong ngày anh phải đến bệnh viện để chăm sóc cô ấy. tình yêu của anh và tôi vẫn thế, vẫn nồng nàn và đầy cảm thông. Vẫn ngày ngày mơ về hạnh phúc của hai đứa. Nhưng trong khoảng thời gian này tôi khổ sở vô cùng. Đối diện với gia đình, trả lời sao những câu hỏi về anh ấy, để gia đình tôi có thể hiểu và cảm thông mà ko trách anh. Bởi vì tôi không chịu được bất cứ một sự nghi ngờ nào mà mọi người dành cho anh, cho tình yêu của chúng tôi. Và rồi bạn bè, họ cũng mong đợi hạnh phúc của tôi, nhưng lại đầy tò mò. Họ lại càng tò mò và càng tỏ ra thương hại tôi hơn sau sau những lần anh hứa mà ko thể về bên tôi được. Từ đó tôi thu mình lại, tránh luôn bạn bè. Bởi tôi sợ những ánh nhìn, những câu hỏi…
Vậy mà, anh có hiểu được cho tôi không? Khi đến bây giờ, thêm hơn 1 tháng từ lần anh ra sân bay ấy, anh vẫn chưa thể ra đi, chưa thể để cô ấy lại mà về bên tôi, dù cho đã biết bao nhiêu lần anh dự định. Cứ mỗi lần như vậy, tôi lại như được tiếp thêm sức mạnh. Tôi lại cảm thấy tràn đầy hạnh phúc. Tôi lại càng tin và yêu anh hơn. Nhưng cũng từng đó lần, anh lấy đi của tôi những niềm tin đó, những hạnh phúc đó vì anh vẫn không thực hiện được.
Tôi đau đớn vẫy vùng. Bây giờ tôi nên hiểu anh ấy như thế nào đây? Mong mọi người hãy chia sẻ và cho tôi những lời khuyên. Cảm ơn tất cả!
tình yêu ngọt ngào <gaby_...@hotmail.com>