Tôi chả biết làm gì ngoài giờ lên lớp. Khi trở về căn phòng đầy đủ tiện nghi, riêng tư mà không bị ai giám sát, tuýt còi hay bật đèn đỏ, tôi càng thấy lạnh lẽo và cô độc hơn. Tôi vô tư lắm, không phải nghĩ ngợi gì nhiều.
Bố làm ra tiền, mẹ con tôi tha hồ tiêu pha. Bố mẹ chả bao giờ nhắc nhở hay hỏi han chuyện học hành, bạn bè của tôi cả. Có bao giờ mẹ hỏi con gái thường chơi với ai? Mong chờ một lời kiểm tra của mẹ mỗi khi tôi đi chơi đêm về muộn hay có đêm “phiêu” luôn mà không chịu về là điều không tưởng.
Bởi vì 9 năm rồi tôi luôn là cô học trò xuất sắc. Lên lớp 10 thì tôi mới đổ đốn ra thôi. Tôi đã bước vào đời như thế, chỉ còn biết ăn, biết chơi, biết đàn đúm, biết quay cuồng trong những cuộc thác loạn và đam mê.
Mẹ cũng suốt ngày ăn diện và làm đẹp, nhà cửa đã “khoán trắng” cho bà ô sin rồi. Bố cũng chẳng khó chịu vì điều đó. Ai cũng có cuộc sống của mình, ai cũng có niềm vui riêng.
Ngôi nhà một thời là mái ấm mà nhiều người mơ ước trở nên rời rạc, xa lạ như cái nhà trọ, một cái khách sạn ngủ qua đêm, thích thì về mà không thích thì cứ đi. Được bố mẹ cho nhiều tiền tiêu mà tôi vẫn thấy buồn, thấy trống trải.
Nhiều lúc tôi rất muốn nói chuyện với mẹ, hỏi mẹ những điều thầm kín con gái nhưng mẹ toàn bảo bận, không có thời gian. Thành ra mỗi lần về nhà, tôi chỉ độc thoại một mình, hoặc câm lặng, trầm cảm rồi chát chít cho hết thời gian.
Rồi tôi thích ra đường, ra xem thiên hạ sống như thế nào? Xem họ tiêu tiền ra sao, được làm những gì mình thích, mình yêu. Như vậy sẽ thấy bớt trống trải, cô đơn, nhạt nhẽo hơn!
Thế rồi tôi mất đời con gái cho một cậu con trai khi yêu chưa đầy một tháng. Cậu ta là người mà tôi không hề quen biết, chỉ là qua lời giới thiệu của nhỏ bạn rồi yêu đại đi thôi. Đến khi sáng tỉnh dậy, dụi mắt cũng chả nhớ mình đã làm những gì trong đêm qua nữa, chỉ lờ mờ nhớ rằng “chồng” đã cởi đồ trên người mình…
Sau cái lần đó, chỉ cần ai tán kheo khéo một tí là tôi sẽ đổ liên miên. Không cần đẹp trai hay nhiều tiền lắm vì tôi có bao giờ thiếu tiền đâu? Nhưng bù lại họ phải biết kéo tôi ra khỏi nhà càng nhiều càng tốt.
Sự nhạt nhẽo của gia đình đã làm tôi mù mờ, lú lẫn trong những cuộc chơi. Tôi không cần đến trường, đến lớp nhiều. Tôi cứ thay đổi người yêu xoành xoạch, miễn là vui, miễn là thoải mái. Mới 16 tuổi, đã trải qua bao nhiêu mối tình chính tôi cũng không nhớ. 16 tuổi, tôi đã làm “vợ” của hàng tá những gã con trai bằng tuổi và cả hơn tuổi mình nữa. Đấy là những đêm đi “dạt”, đi “phiêu”, sống gấp gáp bên ngoài chứ về nhà là lại đóng vai một cô con gái ngoan. Nếu không ngoan thì sao xin được tiền?
Mà thực ra tôi cũng đâu muốn thế? Có ai biết tôi muốn gì đâu? Tôi không cần tiền, nhưng cũng vì tiền đã vô tình làm hư tôi, quá thừa thải nên tôi đâm chán. Sống cuộc sống của một “cô chiêu” tiêu tiền không biết tiếc. Có lúc tôi ước giá như bố chỉ là một nhân viên bình thường như ngày xưa. Giá như bố đừng chuyển sang làm kinh doanh thì giờ đây tôi vẫn còn một mái ấm đúng nghĩa.
Nhiều lúc tôi vào bếp nấu cơm cùng bà ô sin nhưng mẹ sợ tôi khổ nên lại kéo ra. Trong ngôi nhà 4 tầng ấy không có việc gì cho tôi làm, không có chỗ cho tôi đứng. Tôi chán ngấy cái nụ cười của mẹ khi gọi “Con gái ơi”, “Tiểu thư của mẹ ơi”… Mẹ thường dúi tiền cho tôi đi ăn cái nọ, uống cái kia nếu tôi thích và động viên tôi đi picnic cho ‘vui bạn vui bè’. Mọi thứ được nói chuyện và trao đổi bằng tiền khiến tôi phát ngấy, tù túng, ngột ngạt. Vui được một lúc, một đêm chứ đâu có được cả đời?
Bố mẹ không quan tâm và cũng không biết rằng tôi đã “hư” từ rất lâu rồi, đã đánh mất mình ở cái tuổi 16. Không ai thèm để ý đến những lời tôi nói, không cần biết tôi cần gì ở cái ngưỡng cửa cuộc đời?
Một lời của bố là hứa hẹn học hết cấp ba sẽ xin cho tôi vào một trường đại học “đỉnh” nhất ở ngay thành phố. Còn nếu tôi không thích thì cho vi vu du học bên nước ngoài luôn.
Đám bạn thấy tôi được vậy nên sướng rơn, càng khích nhiều hơn, chơi nhiều hơn kẻo qua thời “bảnh mắt” lại tiếc đứt ruột. Tôi lại rủ bọn bạn đi chơi, lại nhảy nhót, lại vào quán bar, quán bảy, tìm chỗ để mà hư hỏng, mà dẫu thế thì bố mẹ cũng đâu có bận tâm? Chính tôi cũng không hiểu cái tuổi 16 của mình là như thế nào nữa? Tôi đã hư hỏng đâu chỉ một lần?
… Chỉ khi nào đêm đến, chỉ còn một mình trong căn phòng rộng thênh thang, khi mà không gian tĩnh lặng, không còn tiếng nhạc xập xình, ồn ã, không còn rượu mạnh, không còn tiếng la hét khích bác của bạn bè, không còn đứa nào khen tôi chịu chơi, là “vô đối”, là “ Vip”… thì nước mắt tôi mới tuôn chảy!
Khi mẹ phát hiện ra bố đã cặp bồ với một em “xêm xêm” tuổi tôi thì mẹ cũng lao vào một “phi công trẻ”. Thi thoảng tôi lại bắt gặp mẹ ôm eo một gã xa lạ trên đường và thầm hỏi: “Mẹ của mình đây ư?”
Tôi còn về nhà để làm gì khi mà nó còn “nát” hơn cả ngoài đường? Cứ như vậy, tôi cứ đi đi về về, đóng vai là cô con gái ngoan. Tuổi 16 của tôi trôi qua như thế, vô vị, nhạt nhòa và có nhiều nước mắt. Tôi chỉ hư hỏng một tí, một tẹo không đáng ngại một chút nào vì chỉ có tôi và bạn bè của tôi biết…
Theo afamily.vn