Tôi lấy chồng được tám năm, những ngày đầu vì ở nhà thuê nên tôi cầu nguyện đừng có thai sớm (tôi không kiêng cữ gì cả) vì cuộc sống còn nhiều khó khăn. Năm đầu tiên tôi cứ đinh ninh có lẽ lời cầu nguyện của tôi thành hiện thực, nhưng năm thứ hai sau khi kết hôn gia đình bên chồng cho tiền vợ chồng mua đất xây nhà.
Từ lúc này thì mong muốn làm mẹ cũng cháy bỏng trong tôi nhưng vẫn "bóng chim tăm cá". Cha mẹ chồng chỉ có chồng tôi là con trai nên ông bà cũng sốt ruột khi nhìn thấy bao nhiêu người kết hôn sau tôi thì đã con bế con bồng còn tôi lại chẳng có gì cả. Hàng ngày nhìn những đứa trẻ mà lòng tôi thắt lại. Tôi tự trách mình.
Tính tình tôi ngày càng quá quắt. Tôi biết nhưng không thể nào khác hơn khi thấy mọi người vui vẻ khi kể đến con cái của họ. Tôi biết mình sai nên tự nguyền rủa bản thân mình.
Tôi cầu nguyện, van xin nhưng tất cả đều là vô vọng. Bảy năm sau ngày chúng tôi kết hôn, cuộc sống của chúng tôi khá sung túc nhưng vẫn vắng tiếng trẻ thơ. Chồng tôi thì cứ sáng sớm đi và về nhà thật trễ. Cứ đêm đến đối diện với chính mình tôi cảm nhận rất rõ nỗi đau của mình. Tôi lại cứ nghĩ vẫn vơ, có lẽ chồng mình đang say sưa đâu đó, có lẽ chồng mình đang...
Nỗi cô độc trống vắng làm tôi ngột ngạt. Tôi ước gì mình có thể đánh đổi tất cả chỉ để được làm mẹ, dù chỉ một lần. Sau bao suy nghĩ và thuyết phục chồng chúng tôi đi làm thụ tinh nhân tạo. Lần đầu tiên tôi cảm thấy mình như chẳng còn chút sức lực nào cả nhưng vì để có một đứa con làm sợi dây nối tình cảm của vợ chồng mà tôi cố gắng. Nhưng lần ấy lại thất bại. Năm sau tôi lại làm lần thứ hai, lần này thai đậu được ba tuần và cũng mất. Tôi hụt hẫng, chơi vơi không còn phương hướng khi bác sĩ bảo tử cung tôi không tiếp nhận trứng đã thụ tinh vào làm ổ. Má chồng kêu trời, ba chồng im lặng còn chồng tôi không nói gì.
Thái độ của mọi người đối với tôi khác hẳn, không như lần thất bại đầu tiên khi bác sĩ nói chưa rõ nguyên nhân. Lần này họ nói thẳng là do tôi. Tôi chẳng còn phương hướng để chọn.
Tôi lại cầu xin, nghe theo bất cứ lời ai chỉ rằng đây hay đó linh thiêng. Tự dưng tôi trở thành người ngoan đạo dù rằng chẳng phải là người công giáo. Tôi siêng đi chùa dù rằng nhà tôi chỉ thờ ông bà. Có lẽ ông bà ta ngày xưa nói quá đúng, có bệnh thì vái tứ phương, tôi hiện giờ đang trong tình trạng đó.
Lần này là lần thứ ba tôi làm thụ tinh. Tôi cảm giác thần kinh mình căng như sợi dây đàn vì là lần quyết định cuộc đời tôi. Tôi không muốn mình ích kỷ khi sống bên chồng mà không đem lại hạnh phúc trọn vẹn cho anh và gia đình.
Lần này quá tam ba bận, không được thì tôi nguyện phó thác cuộc đời tôi cho cuộc sống tĩnh tâm. Không được làm mẹ thì cho dù cuộc sống có thừa thãi thì ta vẫn cứ cảm thấy túng thiếu. Dù rằng chồng chưa bao giờ nói thẳng rằng một đứa con là quan trọng nhưng suy từ mình tôi cũng biết anh khao khát có con như thế nào. Lựa chọn nào cho tôi đây (Vũ Hằng).
Dường như bạn đang ở trong tâm trạng lo lắng, bất an mà nguyên nhân chính là vì hai lần thụ tinh thất bại. Chuyện này không những làm tổn thất kinh tế mà còn làm cho lòng tin và hy vọng của gia đình chồng bị tắt ngấm.
Điều quan trọng là niềm tin của bạn với việc thụ tinh nhân lần thứ ba này dường như còn rất ít, biểu hiện là bạn đi vái tứ phương để mong một phép màu nào đó xảy ra.
Điều bạn cần làm hiện nay là bình tĩnh suy xét mọi khả năng và trao đổi với chồng bạn về những vấn đề như: nếu thất bại lần nữa thì ý định của anh ấy như thế nào: nhận con nuôi, chia tay để anh lấy vợ khác sinh con cho mình hay tiếp tục cuộc sống vợ chồng.
Việc gia đình chồng và chồng bạn buồn sau hai lần thụ tinh không thành là điều dễ hiểu. Chính vì vậy, bạn không nên quá để tâm để tự chuốc lấy sự đau khổ làm ảnh hưởng đến sức khỏe và tâm lý.
Nếu bạn khỏe khoắn, vui tươi mới có thể làm cho kết quả khả quan hơn, nhưng nếu u buồn mệt mỏi, chán ăn sẽ làm ảnh hưởng không nhỏ đến kết quả thụ tinh lần ba.
Nếu chồng bạn không muốn sống cùng vì lý do con cái thì lúc đó bạn mới nên đưa ra quyết định cuối cùng.
tư vấn bởi Công ty tư vấn tâm lý An Việt Sơn.