Sói sở hữu sự nhạy bén trời sinh của động vật, chúng biết khi nào mình sẽ rời xa cõi đời này, vì vậy, Sói Cả đổi hướng tiến lên, rồi gầm lên giận dữ ngăn không cho Sói Hai và Sói Út đi theo.
Sói Hai và Sói Út chỉ lặng lẽ nhìn theo Sói Cả, nhìn nó khó nhọc tiến về phía trước, tiến về phía núi đá hình thành từ dung nham cao ngất ấy. Sói Út nước mắt rưng rưng, nó cũng biết, kể từ giờ, Sói Cả sẽ không dẫn bọn chúng đi từ nơi này đến nơi khác nữa.
Ngọn núi bị tuyết đọng phủ lấp ấy trông thật cao lớn vời vợi. Sói Cả đứng bên dưới, chỉ là một chấm đen nhỏ hoàn toàn không đáng để mắt, bóng dáng nó tiêu điều, cô tịch, trong gió lạnh toát lên một vẻ thê lương và cô độc khó tả thành lời.
Nó ngẩng đầu nhìn ngọn núi cao sừng sững, rồi lại nhìn Trác Mộc Cường Ba, khẽ gừ gừ với gã, tựa như đang hỏi: "Chính là chỗ này rồi, không tệ lắm phải không?"
Hai chân trước của nó lại bổ tới, kéo lê chân sau, rồi lại bổ tới, cái bóng xám đó dần dần hòa vào làm một với hoa tuyết bay lượn khắp trời. Nó nhích dần từng chút một lên phía đỉnh núi, con dốc thoạt nhìn tưởng như bằng phẳng, nhưng cũng buộc nó phải dốc hết toàn bộ sức lực ra để không bị lăn xuống.
Cuối cùng, cũng lên đến đỉnh rồi, Sói Cả nằm rạp xuống, nheo mắt nhìn phong cảnh xung quanh, không biết ở phía bên kia màn sương mù kia có gì, phải chăng đã gợi lên trong nó vô số những hồi ức xa xưa? Trác Mộc Cường Ba vẫn luôn đi bên cạnh Sói Cả, lúc này gã cũng đã lên đến đỉnh núi, dõi mắt nhìn ra xa, chỉ thấy sương tuyết mênh mang lấp lánh ánh bạc. Khung cảnh tựa như thế giới cổ tích ấy khiến gã cũng tạm thời quên đi cả cái giá rét đang bủa vây quanh mình.
"A U Chang..." Giọng Sói Cả trở nên thấp trầm lạ thường.
"Tôi không xong rồi." Trong mắt nó ánh lên nụ cười bất lực.
"Đoạn đường phía trước, hãy còn dài lắm." Nó hướng ánh mắt về phía xa tít tắp, sau đó lại nhìn thân thể mình.
"Thức ăn, sẽ do anh chia." Nó lại ngẩng cao đầu, phảng phất như muốn nhìn xuyên qua bức màn chắn bị khóa kín: "Tiếp tục di chí của tôi, dẫn bọn chúng nó... về nhà!"
Trác Mộc Cường Ba một lần nữa nghe thấy hai âm tiết "về nhà", cảm giác bi thương khi sắp mất đi một người bạn thiết lập tức lấp đầy cả cõi lòng gã. Tiếp đó, gã nghe thấy trong mũi Sói Cả dường như phát ra một âm thanh rất khẽ.
Ai bảo sói không biết hát? Con người có bao giờ nghe thấy, những tiếng hoan ca của chúng khi tự do chạy nhảy giữa chốn thảo nguyên hoang dã; con người có bao giờ nhận thấy, tâm tình nhớ nhung của chúng gửi vào tiếng hú dưới trăng; con người có bao giờ nghe thấy, tiếng rú gào bi tráng của chúng khi bị ép phải lìa xa chốn cũ.
Khúc điệu chầm chậm hòa vào dòng chảy của thời gian, tâm trí Sói Cả cũng theo tiếng nhạc từ từ bay xa...
Năm đó, con sói non chưa mở mắt rơi xuống đất, lần theo mùi sữa xô đẩy tranh cướp bầu vú mẹ với một đám anh em; năm đó, con sói ba tuần tuổi lần đầu tiên mở mắt, quan sát thế giới hoàn toàn mới mẻ; năm đó; con sói ba tháng tuổi tru tròn miệng, phát ra tiếng hú đầu tiên trong đời, các bậc bề trên trong gia tộc đều cười cười nhìn con sói nhỏ kháu khỉnh, nói rằng nó sẽ trở thành một con sói tốt, tiếng hú trong veo, hẳn là phải bú sữa khỏe lắm; năm đó, con sói nhỏ năm tháng tuổi lần đầu tiên bước lên gò cao, nhìn ánh trăng chảy xuống qua những kẽ lá rung rinh, nó đuổi theo bóng trăng, nhảy nhót tung tăng; năm đó, nó lần đầu tiên tham gia săn bắt, được các bậc trưởng bối trong gia tộc cổ vũ, nó đã vung vuốt sắc lên, nhe hàm răng nhọn sắc....
Năm đó, nó bắt đầu theo đuổi cô nàng sói của gia tộc kế bên, một nàng sói sở hữu thân hình yêu kiều khỏe mạnh, cái đuôi dài xinh đẹp và đôi mắt trong veo đa tình, bọn chúng hẹn nhau dưới trăng, dưới ánh hoàng hôn, bọn chúng cọ đầu cọ tai vào nhau trong rừng sâu, vương quốc của loài sói lại có thêm một cặp hình bóng không rời; năm đó, nó liếm lên bộ lông mềm mại của vợ, nhìn lứa con đầu tiên của mình đang tranh bầu vú mẹ hệt như nó năm xưa, trong những sinh mạng nhỏ nhoi đó đang chảy dòng máu của nó, bọn chúng sẽ tiếp nối sự kiêu ngạo của gia tộc, hào tình tráng trí, nhu tình vô hạn. Nó và vợ nó, chính vì những nút thắt sinh mạng này, mà hẹn ước đến bạc đầu, chết cũng không rời...
Năm đó, nó đã là cha của mười mấy con sói, nó sẽ thành lập gia tộc của riêng mình, nhưng lại ngửi thấy một thứ mùi hương tà ác đượm vẻ đắm say, lòng hiếu kỳ thúc giục nó và những đồng loại khác đến thăm dò xem rốt cuộc đó là thứ gì. Nhưng đón tiếp bọn chúng, lại là những song sắt lạnh băng, nghe thấy tiếng rú gào thê lương đằng sau vẳng đến, tim nó thắt lại, nhưng chỉ có thể hồi đáp cũng bằng những tiếng tru thảm thiết...
Năm đó, nó vượt đường xa vạn dặm, đặt chân lên mảnh đất thân quen, nhưng chỉ nhìn thấy những đồng loại sớm đã trở thành xa lạ, chứ không thấy cái bóng thân quen thuở trước...
Sói Cả không nhắm mắt, nhìn chằm chằm về phương Bắc, nó sinh ra ở đó, lớn lên ở đó, cho dù gặp phải khó khăn hay trắc trở gì chăng nữa, lòng nó vẫn khát khao được trở về nơi đó.
Trác Mộc Cường Ba tưởng rằng Sói Cả vẫn nhìn về phía đó, cho tới khi gã chạm vào thân thể Sói Cả, mới phát hiện ra nó đã cứng lại từ lâu. Gã cố đè nén cảm giác bi phẫn trào dâng lên nơi cổ họng, tuân theo di nguyện của Sói Cả, cắt nguyên đầu nó ra để riêng. Trác Mộc Cường Ba biết, trong thế giới của loài sói, khi sống thì là đồng bạn, sau khi chết sẽ trở thành thức ăn, Sói Cả đã giao quyền chia thức ăn cho gã, gã nhất định phải dẫn Sói Hai và Sói Cả còn sống để đến quê hương mà bọn chúng mãi vẫn không thể nào quên được.
Trác Mộc Cường Ba đặt đầu Sói Cả ngay ngắn hướng về phương Bắc, vái một vái dài, sau đó vác thân thể nó đi xuống phía dưới.
Thức ăn được Trác Mộc Cường Ba chia ra làm năm phần đều nhau, mười ngày tiếp sau đó, bọn gã vừa phải cố gắng tiết kiệm thức ăn, lại phải giữ được thể lực và hơi ấm để không bị chết cóng.
Sói Út và Sói Hai đã chấp nhận thân phận thủ lĩnh của gã. Sói Cả chỉ đồng ý để A U Chang theo lên núi, thái độ ấy đã chỉ rõ ra rằng, chặng đường tiếp sau đây sẽ do ai làm thủ lĩnh; muốn sống sót trong hoàn cảnh này, không chỉ dựa vào sức mạnh, mà phải nhờ vào trí tuệ, bọn chúng đã công nhận trí tuệ của Sói Cả, thì cũng công nhận người kế thừa mà Sói Cả đã lựa chọn.
Sói Hai và Sói Út nhận thức ăn từ chỗ Trác Mộc Cường Ba, bọn chúng đều biết mình ăn gì, vì vậy không hề hoan hỉ nhảy nhót khi có thức ăn, chỉ lặng lẽ nhai, giữa chốn trời băng đất tuyết, chỉ có những tiếng "nhóp nhép" rệu rã.
Ăn xong, cơ thể lại đầy năng lượng, linh hồn của Sói Cả đã hóa thành động lực đưa bọn Trác Mộc Cường Ba tiến lên phía trước. Hai con sói đi trước dẫn đường, Trác Mộc Cường Ba một bước không rời bám sát theo sau, tạo thành đội hình hình tam giác ngược, để lại ba hàng dấu chân song song trên mặt tuyết nghìn năm chưa tan. Cả bọn kiên trì thẳng tiến, chân bước những bước kiên định, cuối cùng hóa thành ba chấm đen nhỏ giữa đất trời bao la.
So sánh ra, đội ngũ của Merkin không có ai dẫn đường, vả lại cái đinh Nhạc Dương đã chôn xuống từ trước bắt đầu phát huy tác dụng, khiến Merkin càng thêm phiền phức.
Một đêm nọ, không có bất cứ dấu hiệu gì báo trước, trong lều của tổ thứ 14 đột nhiên vang lên một tiếng nổ váng trời, kế đó là tiếng kêu thảm thiết tột cùng, một tên lính đánh thuê dù không chạm phải bất cứ thứ gì gây nổ, vậy mà cả cánh tay chẳng hiểu sao lại bị nổ tan tành, máu thịt bắn tung tóe trong lều.
Kế đó, trong đám lính đánh thuê bắt đầu lan đi lời đồn: thì ra, bộ áo liền thân chống đạn cực kỳ đảm bảo mà bọn chúng mặc vốn là một thùng thuốc nổ. Bộ đồ đó sẽ liên tục kiểm tra nhịp tim, hơi thở và mạch đập của bọn chúng, chỉ cần tim chúng ngừng đập, bộ đồ sẽ nổ tung biến chúng thành một đống thịt vụn.
Sự việc lập tức náo động cả lên, Merkin phải tốn rất nhiều công sức mới dẹp yên được. Nhưng bọn lính đánh thuê cũng đều đã biết, trên tay Merkin có một bộ điều khiển, cho dù chúng chưa chết, Merkin muốn cho tên nào nổ, tên ấy sẽ nổ chết tươi, kẻ nào muốn tự cởi bộ áo chống đạn ra, cũng sẽ bị nổ tung; kẻ nào chưa được phép mà đã có ý đồ lại gần ám sát Merkin, bộ y phục đó cũng sẽ phát nổ...
Đúng vậy, đây chính là con bài tẩy của Merkin, chỉ là y không nghĩ sẽ bị lộ nhanh đến vậy. Y không sợ đám người Khafu dẫn đến không nghe lệnh mình, bởi vì y có thể trực tiếp thao túng sinh mạng của bọn chúng. Y có một cái công tắc, có thể khởi động hay tắt hệ thống tự động phát nổ. Theo kế hoạch ban đầu, sau khi xong xuôi ở Bạc Ba La thần miếu, y mới khởi động công tắc ấy, sau đó đám lính đánh thuê chết bởi các cơ quan cạm bẫy, sẽ cùng với tòa thần miếu hóa thành tro bụi.
Chỉ có điều, lần trước khi phái người đi tìm dấu vết của lũ sói, Merkin mới phát hiện cái công tắc đó của mình đã bị người ta bật lên. Muốn bật hay tắt cái công tắc ấy, phải dựa vào một bộ thiết bị điện tử rất tinh vi chính xác, mà bình thường, người tiếp xúc với các thiết bị điện tử đồng thời phát hiện ra được điểm này, chỉ có thể là Nhạc Dương mà thôi. Vì vậy, Merkin nhất quyết cho rằng Nhạc Dương vẫn chưa chết, chẳng qua chỉ trốn mất mà thôi. Nhưng y thực không sao hiểu nổi, hiện giờ công tắc đã tắt đi, vậy mà cánh tay của tên lính đánh thuê cũng tự nổ, không hiểu Nhạc Dương đã giở thủ đoạn gì nữa. Giờ đây, cái công tắc ấy đã không thể không bật lên trước thời hạn y dự kiến trong kế hoạch. Trong toàn đội ngũ, chỉ có mình y và Soares là không mặc loại trang phục đó, đến cả Khafu cũng biến thành một quả bom di động có thể bị y cho nổ bất cứ lúc nào.
Max dở khóc dở mếu đến tìm Merkin tố khổ: "Ông chủ, tôi cũng không thể cởi ra à?" liền bị y quát cho một trận đuổi đi.
"Nhạc Dương! Tôi vẫn đánh giá cậu quá thấp rồi!" Merkin nghiến răng kèn kẹt thầm nhủ.
Lại thêm một tuần nữa qua đi, Trác Mộc Cường Ba lê những bước nặng trịch giữa trời gió tuyết mịt mù, cuối cùng cũng nhìn thấy kiến trúc nhân tạo đầu tiên trên tầng bình đài thứ ba của Shangri-la. Một tòa kiến trúc khí thế hào hùng, khiến người ta bất giác sinh lòng kính phục. Thoạt trông nó giống như một pháo đài, nhưng lại không phải, nói một cách hình tượng hơn, thì giống như một cái cầu thang khổng lồ, mỗi bậc cao như bức tường trong cung điện, trên mỗi bậc đều khoét rất nhiều hốc hình cung, giống như những cửa sổ kiểu Pháp khổng lồ, hoặc vô số cánh cổng lớn xếp thành hàng thành lối. Kiến trúc dạng bậc thang ấy cứ chất lên từng tầng, từng tầng một, như thể vô số cây cầu có mái che chồng chất muốn thông lên đến tận thiên đình vậy.
Sói Út hú lên hân hoan, tựa như đang nói với Trác Mộc Cường Ba: "Sắp đến rồi."
Sói Hai không hưng phấn như vậy, chỉ xoay một vòng tại chỗ, rồi thở hắt ra một tiếng. Trác Mộc Cường Ba ngước nhìn xung quanh, ngoài tòa kiến trúc khổng lồ trước mắt ra, bốn bề vẫn chỉ là sương mờ mịt, ngọn núi xa xa ẩn hiện thấp thoáng trong màn sương như một con thú khổng lồ. Kiến trúc này có lẽ là một dấu hiệu, hay còn mang ý nghĩa gì khác?
Ngoài dự liệu của gã, Sói Hai và Sói Út lại chạy về phía tòa kiến trúc ấy. Trác Mộc Cường Ba vội theo sau, thầm nhủ tạm thời tránh mưa tránh gió nơi này cũng được, chỉ là giờ trời vẫn còn sớm, chẳng lẽ hai con sói muốn nghỉ lại đây? Đột nhiên, gã nghĩ đến một khả năng khác: "Lẽ nào trong này có thức ăn?"
Càng đến gần tòa kiến trúc, gã càng cảm nhận sâu sắc sự kỳ vĩ của nó, đồng thời, gã còn phát hiện ra, dường như có thứ gì đó còn đậm đặc hơn cả màn sương che phủ khắp không gian đang từ trong các ô cửa đen ngòm ấy tuôn trào. Bước lên trước một cánh cửa, gã chợt bắt gặp một làn gió ấm ùa vào mặt, đã lâu lắm rồi Trác Mộc Cường Ba không được cảm giác ấm áp ấy bao bọc. Làn gió ấm vừa gặp không khí lạnh bên ngoài liền hóa thành mù sương dày đặc, trầm xuống, vì vậy trước ô cửa, có thể trông thấy một bức màn hơi nước đặc sánh như sữa.
Cả bọn sải chân bước vào một ô cửa, bên ngoài thì lạnh buốt như giữa ngày đông tháng giá, bên trong lại ấm áp như tắm trong tiết xuân. Sói Út chạy một vòng xung quanh Trác Mộc Cường Ba, lè lưỡi liếm liếm môi, như thể đang nói: "Tuyệt vời không?" Sói Hai đi phía trước khẽ huýt lên một tiếng, ý muốn nói: "Đừng dừng lại, tiếp tục đi."
Đi bên trong hang, Trác Mộc Cường Ba mới xác định chắc chắn, đây đích thực là một mô hình kiến trúc cổ xưa, đơn giản, nhưng thực dụng, không phân chia thành các phòng, mà là những hang động riêng rẽ. Vả lại, nơi này quả thực đã từng bị dung nham núi lửa phun trào vùi lấp, có điều không bị tàn phá hoàn toàn, mà còn bảo tồn được một nửa lộ ra bên ngoài.
Còn mặt đất dưới chân gã lúc này, rõ ràng cũng không phải là địa hình của năm xưa, bởi sau khi bị dung nham xâm thực, trên nền của tòa kiến trúc đã hình thành nên vô số lỗ lớn lỗ nhỏ. Sói Út và Sói Út thành thạo luồn lách qua các cửa hang, chẳng mấy chốc đã đi vào sâu trong, nơi không còn ánh sáng nữa.
Cặp mắt màu vàng cam của Sói Hai và Sói Út biến thành bốn ngọn đèn chỉ đường trong bóng tối mịt mùng. Trác Mộc Cường Ba cảm nhận một cách rõ rệt, cả bọn đang đi ngược dòng khí lưu ấm áp kia. Gã vốn định cầm một cây đuốc lên, nhưng lại bị Sói Út vứt đi mất, hình như không được thắp sáng ở trong này.
Không biết bao lâu sau, Trác Mộc Cường Ba cảm giác mình đang đi xuống tận cùng, dưới chân là mặt đá cứng, xung quanh là những thông đạo dung nham hình tròn. Thông đạo rất thông thoáng rộng rãi, cũng rất dài, có nước rỉ ra trên vách, không khí ẩm ướt. Đi bên trong thông đạo dung nham, Trác Mộc Cường Ba chợt nhớ đến dòng U Minh hà ngầm dưới lòng đất mà họ đã phải vượt qua để đến đây, bấy giờ có cả một thuyền đầy người, vậy mà lúc này, chỉ còn lại có một mình gã.
Khi Trác Mộc Cường Ba bắt đầu thấm mệt, bước chân của Sói Hai và Sói Út cũng chậm lại. Gã liền khe khẽ phát ra mệnh lệnh nghỉ ngơi. Vừa nằm xuống gã cảm thấy cơ bắp toàn thân lập tức thả lỏng, dễ chịu lạ thường, bỗng loáng thoáng nghe phía xa xa có những tiếng "tách tách tách" truyền đến. Trác Mộc Cường Ba nhận thấy, Sói Hai và Sói Út đang nằm phủ phục trên người mình đều đã đứng dậy, rồi lại nghe một tràng những tiếng quẫy nước "tách, tách, tách... tách, tách, tách...", rõ ràng là có một loài động vật nhiều chân sống trong thông đạo dung nham này. Sói Hai và Sói Út phát ra một tiếng hoan hô, bổ nhào tới, chỉ trong chốc lát, đã kéo về một thứ khá nặng, rồi liên tục kêu lên với Trác Mộc Cường Ba: "Thức ăn, thức ăn..."
Hai con sói đã nhịn đói cả ngày nay rồi, Trác Mộc Cường Ba phát ra lệnh có thể ăn, sau đó mới đưa tay rờ thử xem cái gọi là thức ăn ấy là gì... động vật chân đốt, bên ngoài có một lớp vỏ mỏng, sáu chân; chân có nhiều gai cứng, có xúc tu, dài khoảng nửa mét, rộng chừng hai mươi đến ba mươi xăng ti mét. Nếu là lúc mới đặt chân đến Shangri-la, gặp phải loài sinh vật chỉ có thể dùng tay sờ trong bóng tối để phán đoán này, Trác Mộc Cường Ba chắc chắn không dám tùy tiện ăn. Nhưng Sói Hai và Sói Út đều ăn rất ngon lành, hiển nhiên là gã cũng có thể ăn được rồi. Trác Mộc Cường Ba chọn một cẳng chân của con vật chân đốt ấy, khêu thịt ra, quả nhiên, vừa ngọt vừa thơm lại nhiều nước, mùi vị chẳng kém gì càng cua hay tôm hùm. Sói Hai và Sói Út thì đã ăn sạch khoang bụng của con vật. Chúng biết A U Chang không thích ăn nội tạng, thật là một thủ lĩnh có sở thích kỳ cục. Ăn no một bữa xong xuôi, cả bọn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, bọn Trác Mộc Cường Ba vẫn tiếp tục đi trong bóng tối, có khứu giác xuất sắc của Sói Hai và Sói Út dẫn đường, Trác Mộc Cường Ba không hề lo lắng chuyện bị lạc. Dọc đường cả bọn gặp rất nhiều loài động vật vừa ăn hôm trước, khắp nơi vang lên tiếng "tách, tách, tách..." Lũ chân đốt đó dường như có thể cảm nhận được hành động của Trác Mộc Cường Ba và hai con sói, bọn gã đi tới đâu, chúng đều vội rụt vào né tránh, nấp sâu hơn. Trác Mộc Cường Ba hình dung vẻ ngoài của lũ sinh vật này, mang máng thấy rất giống với một loài động vật nào đó mà gã quen thuộc, vả lại còn từng trông thấy ở tầng bình đài thứ hai nữa; trong cuốn sổ ghi chép ở thôn Công Bố có nói, loài sinh vật này rất phù hợp với yêu cầu, vì vậy đã được đưa lên tầng bình đài thứ ba. Trác Mộc Cường Ba đã biết, hôm trước gã ăn thứ gì rồi.
Trác Mộc Cường Ba bắt đầu cảm thấy không thể nào tin nổi, càng đi về phía trước, lại càng thấy ấm áp, chiếc áo khoác da hươu bắt đầu gây cảm giác nóng bức. Gã không biết đi qua đường hầm tối đen này, rốt cuộc mình sẽ xuất hiện ở một nơi như thế nào nữa.
Ba ngày sau, khi Trác Mộc Cường Ba để mình trần, bên dưới quấn váy da, nhìn thấy lối ra sáng bừng lên, gã liền bất chấp tất cả xông ùa ra. Cửa hang rất nhỏ, nhưng ánh sáng đó... ánh sáng đó, là ánh mặt trời, một trăm phần trăm là ánh mặt trời. Từ khi đặt chân lên vùng đất này, gã chưa từng một lần trông thấy ánh mặt trời tự nhiên! Rốt cuộc gã đã đến đâu vậy?
Lâu lắm rồi gã mới được tắm mình trong tia nắng mà thiên nhiên vĩ đại ban cho, dẫu rằng đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, Trác Mộc Cường Ba cũng không dám tin đây là sự thực, vì vậy, khi chui ra khỏi cửa hang ngẩng mặt lên nhìn trời, gã bất giác thốt lên câu hỏi đầy ngờ vực: "Đó là... mặt trời? Mặt trời thật ư? Đó là... bầu trời xanh? Thật sự là bầu trời xanh hay sao? Không phải ảo giác chứ?"
Bầu không thăm thẳm sắc lam, thấp thoáng một vệt xanh lục, trải mênh mang vô tận, một áng mây mỏng mảnh tựa tấm vải sa dịu nhẹ bồng bềnh trôi nơi chân trời, ánh nắng chói chang tỏa chiếu, toàn thân gã đều cảm nhận được sự ấm áp đó... Thật sự, thật sự không phải gã đang nằm mơ sao?
------------------------------