Tôi có cô con gái 17 tuổi, hè này cháu học hết lớp 11 của một trường chuyên, học lực của cháu được xếp loại giỏi học kỳ 1.
Dự đoán học kỳ 2 cháu vẫn giữ được kết quả như thế. Hạnh kiểm từ năm lớp 10 đến nay luôn luôn đạt loại tốt.đây là niềm vui vô hạn đối với gia đình, vợ chồng tôi rất tự hào về cháu. Vừa qua nhân buổi tối sinh nhật bố cháu, sau những lời chúc tụng bố mẹ, bỗng cháu bảo "học kỳ 2 này con nhất định đạt học sinh giỏi, bố mẹ thưởng cho con gì nào?" không phải suy nghĩ tôi nói ngay " bố mẹ sẽ có phần thưởng xứng đàng mà sẽ là món quà con gái thích nhất". Nó reo lên "mẹ hứa rồi nhé! Còn bố, bố cháu cũng tán đồng với tôi. Côn gái tôi rất sung sướng reo lên mãn nguyện.
Mấy ngày sau cháu bảo "phần thưởng bố mẹ cho con hè tới con xin đề xuất thế này mẹ duyệt y nhé".Nó không chờ tôi trả lời nói ngay " bố mẹ cho con đi du lịch cùng người yêu con 15 ngày ở Sầm Sơn nhé. Chúng con đã lo đủ kinh phí rồi ,bố mẹ không phải tài trợ đâu"
Tôi không tin vào tai mình nữa bảo "con nói lại xem nào"? cháu nói nguyên văn như trước. Tôi bàng hoàng như người bị say nắng,nằm lăn ra giường không nói được câu nào. Bình tĩnh lại tôi bảo "con nghĩ kỹ chưa"? cháu trả lời "mẹ bảo con nghĩ sao cơ"? Đem chuyện nói với bố cháu anh ấy chỉ yên lặng chưa biểu hiện gì cả. Còn tôi lúc nào cũng như bị đặt lên tổ kiến lửa.Lấy lại thăng bằng vợ chồng tôi hỏi cháu,biết được cháu đã yêu một anh sinh viên năm cuối,học giỏi,con nhà gia giáo. Tuy vậy vợ chồng tôi vẫn không thể yên tâm cho cháu đi du lịch cùng người yêu nó được. Tôi phải ngăn cản kế hoạch vô cùng mạo hiểm hay chấp nhận cho cháu đi?
Bảo Ngân ( Hà Nội)
Bạn Bảo Ngân thân mến!
Xin chúc mừng bạn có cô con gái vừa ngoan,vừa học giỏi lại có hạnh kiểm tốt.Kết quả không phải là tự nhiên mà có,niềm vui ,và tự hào này là do sự chăm sóc,giáo dục từ gia đình và sự tự tin nỗ lục của cháu.
Con gái bạn đang còn ở tuổi vị thành niên,không tránh khỏi sự bùng bột,lại muốn tự khẳng định mình trong cuộc sống nên cháu muốn đi du lịch cùng người yêu đấy thôi. Cháu chỉ nghĩ đơn giản là đi du lịch mà chưa có tầm nhìn như những người đã trưởng thành,lại càng không thể thấu đáo. Khi đi du lịch với người yêu mà tại đó không có rào cản nào; vì vậy đối với tuổi vị thành niên tuy rằng cha nẹ cần phải tin chúng,để cho chúng tự chủ ở một góc độ nhất định,nhưng vì chúng còn bồng bột,chưa hiểu hết về giá trị cuộc sống nên trách nhiệm của gia đình là rất lớn cả về mặt pháp luật tinh thần,sức khỏe và cuộc sống lâu dài của chúng.
Vị thành niên sau này là một công dân đối với cộng đồng như thế nào trách nhiệm của bố mẹ là khâu chủ yếu nhất.Đối xử với tuổi vị thành niên rất cần sự yêu thương nhưng không thể chiều chuộng quá mức,phải biết kiên quyết tức là nói không đối với hành vi có thể dẫn đến nguy hại nhưng kiên quyết bằng tình cảm chứ không phải bằng mệnh lệnh tránh làm tổn thương đến chúng. Cùng với đó là sự cảm thông,làm đựợc như vậy cha mẹ sẽ nhận được ở con những điều rất diệu kỳ.
Đối với vị thành niên sự cấm đoán thường gây ra phản ứng nổi loạn giữ dội,thậm chí có thể dẫn đến hành động bỏ nhà. Hãy nhấn mạnh cho cháu biết vấn đề không phải bố mẹ không tin tưởng con và bạn trai của con. Đơn giản chỉ vì tương lai của con và trách nhiệm của bố mẹ. Cháu sẽ có quyết định đúng và tâm lý sẽ ổn định.
Chúc bạn thành công hơn nữa trong việc giáo dục các cháu,chúc gia đình bạn hạnh phúc!