Bạn có thực sự quan trọng?

Bạn là ai trong cuộc sống này? Vị trí của bạn thế nào trong mắt mọi người? Xác định được tất cả những điều ấy, cuộc sống của bạn sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Trong mắt người khác, bạn chẳng quan trọng lắm đâu!
Một hôm đài phát thanh gọi tôi tới thu thanh một chương trình đột xuất. Do không chuẩn bị trước nên buổi phát thanh đó tôi nói không được lưu loát, giọng lại còn khàn khàn do bị viêm họng, cộng thêm một vài chỗ trong bài nói của tôi không có lôgíc…
… Tôi trở về than thở với chồng, suốt cả đêm ấy tôi trằn trọc không sao ngủ được. Chồng tôi nói: “Thôi, em không phải dằn vặt mình nữa, ai cũng phải có lúc mắc sai lầm chứ, hơn nữa trong mắt mọi người em không phải là người quan trọng đến thế đâu! Em tưởng mỗi câu nói của em người ta đều chú ý lắng nghe như nghe lời truyền giáo chắc? Em tưởng người ta sẽ để ý đến em kỹ như thế sao? Không đâu, ngoài em ra chẳng có ai cả…”. Tôi trùm chăn lên đầu và cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Những chuyện như thế chúng ta gặp rất nhiều trong cuộc sống, ví dụ như nói  một câu sơ ý, bị người khác hiểu lầm, gặp phải chuyện gì đó lúng túng….những chuyện đó đều không đáng để bạn quá bận tâm về nó. Bởi vì khi sự việc đã qua đi rồi, chẳng ai có đủ nhẫn nại để nói đi nói lại mãi về nó. Khi gặp phải chuyện này, chỉ cần bạn nghĩ rằng nếu người khác gặp phải chuyện tương tự, liệu bạn có nhớ mãi không? Liệu bạn có vì chuyện đó mà ghét bỏ người ta không? Bạn có cho rằng chuyện đó là vô cùng quan trọng để đánh giá bản chất của con người đó không?
Và bạn sẽ hiểu ra rằng: Cứ dằn vặt mình thế là bạn đã ngược đãi chính bản thân mình, chẳng ai ghét bỏ bạn vì chuyện đó cả.
Dù bạn có là ngôi sao nổi tiếng đi chăng nữa thì cũng có lúc người ta không nhớ nổi bạn là ai.
Hôm ấy trên toà soạn một biên tập viên hỏi tôi “Xxx là ai thế nhỉ?”. Tôi ngạc nhiên: “Đến anh cũng không nhớ nổi cô ấy là ai cơ à? Cô ấy là nhà văn đang nổi đấy”. Anh biên tập viên cười nói: “Ôi thế thì tôi đắc tội với cô ấy rồi, hôm qua cô ấy gọi điện thoại tới gặp tôi, tự xưng là xxx, tôi lại nói là: Hình như tôi không quen cô!”.
Có rất nhiều những người nổi tiếng trong xã hội, vì thế mà nếu người ta không thể nhớ nổi hết họ cũng là chuyện bình thường thôi.
Chúng ta cũng thường gặp những chuyên gia, ca sĩ, diễn viên... nổi tiếng chỉ vì sợ sơ suất trước báo chí, trước người hâm mộ mà trở nên cẩn thận quá mức cần thiết, lúc nào cũng lo ngay ngáy sợ gây ra xì-căng-đan hay là hiểu lầm nào đó mà không dám tiếp xúc với người hâm mộ. Thực ra, tất cả những áp lực này là do chính bản thân họ tự cho mình là người quan trọng, họ sợ người hâm mộ sẽ luôn nhìn vào những sơ xuất nhỏ bé của họ để rồi không còn fan hâm mộ của họ như trước đây nữa....
Thế nhưng dù bạn đã từng nổi tiếng đến thế nào đi nữa thì bạn cũng hãy nhớ rằng: “Người đi trà lạnh”, ai có thể không đi vào quên lãng?
Nếu bây giờ bạn đang bị khinh thường, bị đối xử lạnh nhạt, bị người khác giận dữ thì bạn hãy cố gắng nhớ “khẩu hiệu” này: “Đến xxx còn bị quên lãng, mình là cái gì đâu!”. (Bạn hâm mộ ai nhất thì điền tên người đó vào xxx).
Chẳng ai coi người khác quan trọng hơn bản thân mình.
Sali là một nhân viên công ty hàng không. Cách đây không lâu, người bạn trai đã từng yêu cô 10 năm nói lời chia tay với cô, lại còn nói với cô rằng: “Người bạn gái hiện nay của anh ta hợp với anh ta hơn cô”. Sali đau khổ: “Tôi không biết là thế nào để có thể quên được anh ấy, những kỷ niệm của 10 năm cứ tràn về trong tôi, cuộc sống của tôi đã quen có anh ấy rồi. Chuyện gì anh ấy cũng đều chia sẻ với tôi đầu tiên. Anh ấy từng nói: Tôi là người quan trọng duy nhất trong cuộc đời anh ấy. Anh ấy có thể vì tôi mà làm tất cả mọi chuyện. Anh ấy đã lái xe đi 300km chỉ để mua tặng tôi bó hoa mà tôi thích...Nhưng bây giờ thì sao?! Anh ấy không còn cần đến tôi nữa rồi. Nhưng tôi không tin anh ấy có thể tìm được ai hợp với anh ấy hơn tôi...Tôi cũng vậy, sau này có lẽ tôi cũng không thể tìm được ai hơn anh ấy, tôi sẽ không thể yêu ai được nữa...”. Nói tới đó Sali nghẹn ngào.
Chúng ta thường phạm phải một sai lầm là cho rằng không ai có thể thay thế được mình. Thực ra chẳng có ai có thể coi người khác quan trọng hơn chính bản thân mình đến mức: “không có là không thể được”. Có một lần anh bạn tôi kể rằng: Hồi mới lớn anh ta hẹn một cô bạn đi xem phim nhưng bị từ chối, anh ta đau khổ tưởng chết đi được vì nghĩ rằng cô ấy là người đáng yêu nhất trên thế giới này. Đúng lúc đó bố anh ta vỗ vai cậu con trai và nói: “Rỗi sẽ đến một ngày con không nhớ nỗi tên của cô ấy cho mà xem”. Đúng như vậy, bây giờ thì cậu bạn tôi không thể nhớ nổi tên cô gái ấy. Mọi chuyện đã qua từ lâu rồi.
Một cô gái đau khổ vì thất tình tự nhốt mình ở trong phòng, mẹ cô gái gõ cửa bước vào đưa con gái xem hộp trang sức: “Con xem này, đây là kỷ vật của người mà mẹ vô cũng yêu thương tặng mẹ đấy, người ấy tặng mẹ nhân ngày đính hôn của mẹ và người ấy nhưng con biết không? Ba ngày sau khi đính hôn, người ấy bị tai nạn xe hơi và không bao giờ trở về nữa...Ba năm sau bố con hỏi cưới mẹ, bố mẹ yêu thương nhau và sống rất hạnh phúc...Con gái yêu! Chẳng có người nào Chúa tạo ra chỉ dành cho con, chỉ để cho con hạnh phúc đâu, con đối với người khác cũng vậy ...Con đừng vì chuyện này mà đau khổ nữa, đừng vì người ta không yêu mình mà tức giận, vì con rồi cũng sẽ quên người ta thôi”.
Nếu con kiến có ý thức, liệu chúng có cảm thấy mình vĩ đại không nhỉ?
Ngày xưa tôi từng đọc cuốn sách “Tim hiểu văn minh vũ trụ”. Cuốn sách nói với chúng ta về sự to lớn vô hạn của vũ trụ và rất nhiều những giả thiết khác: Rồi sẽ có một ngày loài người sẽ được đi du lịch đến những hành tinh khác, lên mặt trăng nghỉ hè, xây biệt thự trên sao Mộc, sao Hoả. Quan trọng hơn, cuốn sách còn nhắc nhở chúng ta rằng: Nếu bên ngoài trái đất còn có một sự sống khác, một nền văn minh khác, văn minh hơn cả loài người hiện nay, thì liệu chúng ta có còn tự cao tự đại như thế nữa không? Nếu kiến biết suy nghĩ, chúng sẽ biết trên thế giới này còn có loài người nữa, loài người tạo ra được máy bay, tàu vũ trụ, loài kiến suốt đời chỉ biết di chuyển đi di chuyển lại những đồ vật nhỏ bé. Những ngọn núi cao trước mắt kiến thực ra chỉ là đống đẩt nhỏ bé với con người mà thôi. Kiến ăn được cái chân con gián, cái đuôi con thạch sùng thì đã cho rằng đấy là sơn hào hải vị nhưng với con người cái đó chỉ là rác rưởi. Cũng như vậy, nếu quả thực trong vũ tụ bao la này có sự sống, nền văn minh khác ngoài trái đất thì con người cũng chỉ như loài kiến mà thôi.

Sau này, cuốn sách đó trở thành cuốn sách gối đầu giường của tôi, mỗi khi bị bắt nạt, bị coi thường, bị đối xử lạnh nhạt, tôi lại lật trang sách đó ra đọc, ngay lập tức tôi được đưa vào thế giới vô cùng vô biên. Trái đất, mặt trời, hệ ngân hà cũng chỉ là những hạt bụi trong đó mà thôi. Bạn cũng sống trong thế giới vô cùng vô tận đó, những đau khổ phiền não của bạn thật ra chẳng là cái gì cả, cái kẻ gây ra cho bạn nỗi đau và tất cả những điều làm cho bạn đau khổ ấy, có dùng kính hiển vi cũng chẳng tìm thấy đâu. Người xưa có câu nói: “Không mợ chợ vẫn đông”, người Trung Quốc có câu: “Thiếu anh trái đất vẫn quay đều”.

------------------------------

------------------------------
Đã đọc : 2353 lần

Liên hệ tư vấn

hỗ trợ trực tuyến

CHÚ Ý: AVS KHÔNG TƯ VẤN QUA CHAT

tư vấn qua điện thoại (3.000 đồng/phút): 1900 68 50 hoặc (04)1088 - 1 - 7

tư vấn trực tiếp: 2/15, phố Đào Duy Từ, phường Hàng Buồm, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội

Lĩnh vực tư vấn:

- tư vấn tâm lý tình cảm, hôn nhân, gia đình

- tư vấn nuôi dạy trẻ

- tư vấn sức khỏe tình dục: xuất tinh sớm, lãnh cảm, nghệ thuật phòng the, bệnh tình dục....

- tư vấn sức khỏe sinh sản, giới tính

- tư vấn trị liệu tâm lý

- Các vấn đề tâm lý khác như ly hôn, stress

Gọi -1900 68 50 để đặt lich tư vấn trực tiếp

Biểu giá tư vấn tại đây

Khách hàng tư vấn trực tuyến xem hướng dẫn tư vấn tại đây

Truyện hay

Truyện ngắn: Cái kính của gã bạn trai cũ

Truyện ngắn: Cái kính của gã bạn trai cũ

Có rất nhiều cách để chấm dứt một mối quan hệ, đặc biệt là kiểu quan hệ tình cảm nam nữ. Tôi vẫn hình dung mọi chuyện đơn giản thế này, hai cục nam châm điên cuồng hút nhau, rồi tới khi bản thân chúng mất đi lực hút, hoặc giả bi ai hơn cứ cho là... Đọc thêm