Mẹ và bé - Động lực của con

- Những gì tôi biết về bố chỉ gói gọn trong một câu ngắn củn:

- Bố con đi buôn muối chưa về.

Tôi tin lời mẹ bằng niềm tin ngây ngô của một đứa trẻ. Trong giấc ngủ tôi vẫn thường mơ ngày bố trở về mua cho tôi một con gấu bông thật to.

Bác sĩ bảo tôi bị gãy xương nên phải bó bột. Thời ấy phương tiện đi lại khó khăn, bó bột xong mẹ lại cõng tôi về. Cả người tôi vắt trên tấm lưng mỏng của mẹ. Qua cánh đồng trời bỗng đổ mưa. Rồi gió. Gió phần phật hất tung cả chiếc nón lá mẹ đội trên đầu. Đôi vai mẹ như trĩu xuống kéo đôi chân chùn lại nhưng mẹ vẫn vòng tay ra phía sau kéo áo che cho tôi, hỏi:

- Lạnh không con?

Rồi mẹ xốc tôi lên vai cố bước nhanh hơn. Về đến nhà, hai mẹ con ướt sũng. Tôi vô tình nhìn xuống đôi bàn chân của mẹ thấy đầu ngón chân cái của mẹ chảy máu. Có lẽ lúc cõng tôi, mẹ bước vội nên vấp phải mỏm đá. Dù vậy, mẹ không kêu ca gì, cũng chưa vội cầm máu cho mình mà tất tả vào nhà lấy quần áo thay cho tôi.

Sau khi chân tôi được tháo bột, mẹ giúp tôi tập đi. Mẹ chìa tay cho tôi nắm rồi chìa đôi vai gầy cho tôi vịn. Tôi vịn tay mẹ đứng dậy rồi tập tễnh bước, mặt nhăn nhó vì đau. Bước được vài bước, tôi phụng phịu:

- Con không đi nữa đâu, đau lắm.

- Cố lên con. Còn chưa đầy một tháng nữa là vào năm học mới. Con phải đến trường khai giảng cùng các bạn chứ!

Ánh mắt mẹ nhìn tôi đầy khích lệ. Tôi lại bặm môi đứng dậy và bước những bước khó khăn.

Hôm sau, tôi giấu mẹ lần giường tập đi. Ra đến cửa, tôi đã nhìn thấy mẹ đứng sẵn ở đó từ lúc nào.

- Ơ, con tưởng mẹ đi chợ?

Mẹ kéo tôi lại gần, vuốt mái tóc khét nắng của tôi bảo:

- Mẹ ra đến đầu làng rồi nhưng thấy để con ở nhà một mình không yên tâm nên mẹ quay về. Lúc ngã, không có mẹ, con đã biết tự đứng dậy, con giỏi thật đấy.

Hóa ra, mẹ đã đứng đó từ trước khi tôi ngã. Tôi hiểu vì sao mẹ không chạy đến đỡ tôi dậy. Lời khen của mẹ như tiếp thêm động lực cho đôi chân của tôi, tôi bước ra thềm rồi ra sân, trước ánh mắt rơm rớm vì vui mừng của mẹ.

Gần hai mươi năm trôi qua, bước chân giữa cuộc đời, mỗi lần vấp ngã tôi lại nhớ đến ánh mắt trìu mến của mẹ khích lệ tôi ngày ấy. Tôi đã tự đứng lên bằng đôi chân của chính mình. Tôi cũng đã hiểu ra người bán muối mà bao nhiêu năm tôi chờ đợi sẽ không bao giờ về nữa. Mỗi lần về thăm mẹ, nhìn đôi chân già nua của mẹ dò dẫm trên từng bậc thềm cô quạnh, lòng tôi quặn thắt.

Ngày cháu ngoại của mẹ đầy tháng, tôi về đón mẹ ra thành phố chung vui với vợ chồng tôi. Mẹ cười, rồi mẹ nhấc cái chân bị phong thấp lâu năm kê lên ghế:

- Mẹ nhớ cháu lắm. Nhưng mẹ già rồi, đi lại khó khăn, ra đó chẳng giúp được gì lại làm phiền các con.

Tôi nắm lấy đôi bàn tay đã xuất hiện vài nốt đồi mồi của mẹ, nghẹn ngào.

Bùi Thu Hoàn

 


------------------------------

------------------------------
Tags:
Đã đọc : 1390 lần

Liên hệ tư vấn

hỗ trợ trực tuyến

CHÚ Ý: AVS KHÔNG TƯ VẤN QUA CHAT

tư vấn qua điện thoại (3.000 đồng/phút): 1900 68 50 hoặc (04)1088 - 1 - 7

tư vấn trực tiếp: 2/15, phố Đào Duy Từ, phường Hàng Buồm, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội

Lĩnh vực tư vấn:

- tư vấn tâm lý tình cảm, hôn nhân, gia đình

- tư vấn nuôi dạy trẻ

- tư vấn sức khỏe tình dục: xuất tinh sớm, lãnh cảm, nghệ thuật phòng the, bệnh tình dục....

- tư vấn sức khỏe sinh sản, giới tính

- tư vấn trị liệu tâm lý

- Các vấn đề tâm lý khác như ly hôn, stress

Gọi -1900 68 50 để đặt lich tư vấn trực tiếp

Biểu giá tư vấn tại đây

Khách hàng tư vấn trực tuyến xem hướng dẫn tư vấn tại đây

Truyện hay

Truyện ngắn: Cái kính của gã bạn trai cũ

Truyện ngắn: Cái kính của gã bạn trai cũ

Có rất nhiều cách để chấm dứt một mối quan hệ, đặc biệt là kiểu quan hệ tình cảm nam nữ. Tôi vẫn hình dung mọi chuyện đơn giản thế này, hai cục nam châm điên cuồng hút nhau, rồi tới khi bản thân chúng mất đi lực hút, hoặc giả bi ai hơn cứ cho là... Đọc thêm