Bây giờ con đã qua rồi cái thời phải phụ thuộc hoàn toàn vào mẹ. Chỉ cần mẹ hướng dẫn một lần những công việc vừa khả năng của con là con có thể làm rất gọn gàng, tỉ mỉ. Con gái còn biết nói “nịnh”, lúc nào cũng “thương ba mẹ nhất nhà”. Con đã đi mẫu giáo và được cô giáo khen: “Rất biết giúp đỡ bạn”. Con đã biết tự xúc cơm ăn, thay đồ, giúp mẹ nhiều việc, thậm chí còn biết “lý sự” với ba mẹ nữa.
Mẹ ít khi mua vé số, trừ khi người bán là người già và trẻ em. Con còn bé nhưng vẫn để ý những việc mẹ làm. Con hỏi vì sao anh (chị) đó phải đi bán vé số? Sao anh (chị) đó không đi học? Mẹ cũng chỉ giải thích sơ qua vì nghĩ con không thể hiểu hết được. Nhưng hôm nọ con đã làm ba mẹ phải giật mình. Thường những sáng cuối tuần nhà mình hay đi uống cà phê. Sau những lần mệt đứt hơi vì phải chạy theo chơi cùng con, ba thường “dụ” con ngồi im bằng cách mở Tom & Jerry (trên laptop) cho con coi. Con đang chăm chú coi rất say mê, chợt mẹ thấy con lấy tay khều khều mẹ rồi chỉ ra sau lưng mẹ. Mẹ quay lại, một cậu bé tay cầm xấp vé số cũng đang dán mắt vào màn hình. Mẹ chưa có động thái gì thì con lại giật áo mẹ chỉ vào cậu bé đó rồi nằn nì: “Mẹ, giúp anh đi mẹ. Anh vừa đi học, vừa bán vé số vất vả lắm!” - y như lúc mẹ giải thích cho con. Mẹ cảm ơn con gái. Dù sau này con trở thành người có địa vị trong xã hội hay chỉ là một công dân bình thường, mẹ cũng mong con gái mẹ luôn giữ mãi được lòng cảm thông và quan tâm đến những người xung quanh.
Mẹ Khoai Lang